Chồng mất tích đêm giao thừa

Không biết có ai làm vợ mà khổ như tôi không? Đêm giao thừa lẽ ra người ta sum vầy bên gia đình, chồng con. Còn tôi đây lại phải lo đi tìm chồng.

Vợ chồng tôi là dân Hà Nội gốc, lấy nhau đã được 5 năm nay, con cái đủ nếp đủ tẻ cả. May mắn thay khi lấy chồng chúng tôi được bố mẹ để lại cho một căn nhà mặt đường ở ngay phố hàng Đào để vừa sinh sống, vừa làm cửa hàng buôn bán. Nguồn thu nhập chính của gia đình là từ cửa hàng quần áo này.

Nhờ khả năng giao tiếp và có mối quan hệ rộng nên tôi có một nguồn khách hàng kha khá.

Hàng ngày ngoài việc bày biện dọn dẹp cửa hàng, tôi còn phải quán xuyến từ A đến Z các công việc của cửa hàng, từ bán hàng, tư vấn cho khách cho tới việc tìm kiếm những nhà cung cấp mới. Việc cơm nước chợ búa và chăm sóc con cái, tôi vẫn cố đảm đương bởi một phần để tiết kiệm chi phí, một phần vì không yên tâm khi thuê người giúp việc. Vả lại tôi thấy sức mình còn cố được nên vẫn cố.

Còn chồng tôi, anh phụ tôi việc giao nhận hàng hay đưa hàng cho khách kiêm thêm việc đưa đón con đi học. Nói chung công việc cũng không đến nỗi là vất vả.

Thời gian đầu mới cưới nhau, anh rất chăm chỉ, chịu khó. Vợ chồng rất hòa thuận. Hàng ngày anh chạy hàng từ sớm tới khuya, có những hôm phải đi xa hàng chục cây số mà anh vẫn vui vẻ, lại còn nhanh nhẹn nộp tiền cho tôi một cách rất tình nguyện.

Nhờ trời, công việc kinh doanh cũng khá thuận lợi nên từ hồi lấy nhau, về kinh tế chúng tôi cũng khá là dư dả. Cửa hàng bán chạy cũng đồng nghĩa với việc tôi phải luôn tay luôn chân. Ngày nào cũng phải 11,12 giờ đêm mới được tắm rửa nghỉ ngơi sau khi hoàn thành xong việc nhà. Chính vì thế từ hồi lấy chồng trông tôi lúc nào cũng úi xùi, và già nua vì không còn thời gian để chăm lo đến bản thân.

Còn chồng tôi thì trái lại, anh ngày càng trẻ và đẹp vì cũng không phải lo nghĩ gì nhiều.

Mọi người khen tôi có lộc buôn bán, khen tôi giỏi giang, và kèm theo đó là khen chồng tôi có "số hưởng".

Chồng tôi là một người đàn ông rất hiền lành và thương vợ con. Tuy nhiên anh lại là người cổ hủ và rất dễ bị sa ngã. Anh không thích ai khen vợ giỏi giang bởi điều đó đồng nghĩa với việc chê anh bất tài. Hiểu được con người anh, tôi luôn phải cư xử với anh rất chừng mực.

Nhiều khi không dám to tiếng dù anh làm sai. Tôi luôn hiểu cảm giác tự ti của một người đàn ông khi bị chúng bạn, làng xóm bị chế giễu là "bám váy vợ". Nhưng anh thì lại khác, những lời nói ra nói vào, những lời châm chọc của mọi người như nhát dao khứa dần vào bản tính vốn tự ti của anh. 2 năm trở lại đây, anh đã dần thay đổi cách sống, cách nghĩ. Từ một người chồng tử tế, anh đã trở thành một con người tồi tệ, hư hỏng và vô trách nhiệm.

Nếu như những công việc trước đây anh vẫn làm thì giờ đây anh mặc kệ và coi đó là việc của tôi. Tôi muốn anh giúp thì phải nhờ anh. Hứng lên thì anh làm, không hứng lên thì cũng đừng hòng mà bắt ép anh được. Khi đó tôi đành nín nhịn thuê xe ôm hay tự mình phải xoay sở. Thậm chí ngay cả việc đưa đón con anh cũng quên quên nhớ nhớ. Nhiều hôm anh còn để quên con đến tối mịt ở trường mới đón. Vì không yên tâm nếu để người khác đón con nên tôi lại đành phải ôm nốt việc này.

Nhiều khi vừa bận hàng hóa, vừa phải lo cơm nước, đưa đón con đi học tôi thực sự bị stress. Tôi đã từng ca thán và mong anh chia sẻ nhưng anh không nghe.

Anh bắt đầu học đòi theo chúng bạn, ăn chơi, thể hiện ta đây là đàn ông đích thực, không việc gì phải làm ô sin cho vợ. Anh tụ tập cờ bạc rượu chè, gái gú từ sáng tới khuya. Anh bỏ bê gia đình bỏ bê con cái mà không một lần thấy áy náy. Tôi đã từng nhẹ nhàng có, cãi nhau có, dọa li dị cũng có nhưng không ăn thua.

Thậm chí có lần còn suýt bị anh đánh cho một trận nhừ tử vì tội "dám dạy chồng". Đã bao lần tôi viết đơn nhưng rồi lại xé bởi ứa nước mắt khi thấy 2 đứa con còn quá nhỏ. Tôi thương con và không muốn chúng phải sống thiếu bố thiếu mẹ. Tôi vẫn mong rằng đây chỉ là sự sa ngã nhất thời, chứ bản tính anh không phải như thế.

Suốt 2 năm nay tôi cố nín nhịn, tôi nuốt nước mắt vào lòng để sống, tự nhủ coi mình có chồng mà như không. Tôi cố nhắm mắt làm ngơ mỗi khi anh đi sớm về muộn. Tôi cũng không cần bận tâm xem anh đi đâu, ăn gì và đi với con nào. Tôi cố làm cho bản thân thoải mái. Vì tôi có bù lu bù loa lên thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì cả.

Tôi nghĩ rằng anh đi chán rồi thì sẽ tự khắc về. Hết tiền thì cũng chẳng có con nào nó theo. Tôi tự làm ra tiền và tự nuôi con, chẳng cần đến anh. Sống với anh cũng chỉ để cho con có bố mà thôi.

Giao thừa năm nay cũng như năm ngoái, khi mùa xuân đang chuẩn bị gõ cửa mọi nhà, khi nhà nhà tất bật dọn dẹp, chuẩn bị làm lễ cúng tiễn đưa năm cũ và chào đón mới thì người chồng của tôi vẫn mất tích. Gọi điện không nghe máy, nhắn tin không trả lời. Anh lặn một hơi cho tới sáng mồng 1 mới dẫn xác về. Hỏi đi đâu thì lè nhè đầy mùi rượu: "đi với gái". Tôi chỉ muốn tát cho anh mấy cái nhưng lại nghĩ đầu năm kiêng cãi cọ nên lại thôi. Tôi thực sự chán nản lắm rồi, giờ không biết phải nên làm thế nào đây nữa?

POLL_DESCRIPTION

POLL_ITEM

Xem kết quả Click vào lựa chọn của bạn

.

Trưng cầu ý kiến

POLL_DESCRIPTION

Xem kết quả

POLL_DESCRIPTION
POLL_OPTION

VOTE_PERCENT%VOTE_COUNT phiếu
Tổng cộng: POLL_TOTAL phiếu

29123

Mời bạn chia sẻ ý kiến về bài viết này bằng cách phản hồi bên dưới bài viết hoặc gửi thư về địa chỉ hotline.megafun@vasc.com.vn.

Gửi từ bạn đọc Thu Thủy

Nguồn Megafun: http://megafun.vn/ban-doc-viet/tam-su/201402/chong-mat-tich-dem-giao-thua-334823/