Nhớ mùi của ngoại

Ngoại tôi chín mươi bốn, già khố khộ và rất hay quên. Nhưng mấy chuyện xa xưa, hồi còn đi gánh phân, ngủ chung trong hố phân hay hồi đi làm đê, cho nước thủy lợi vào tưới tiêu phục vụ chiến tranh... thì ngoại nhớ rõ mồn một. Giống như một thói quen, những ký ức ăn sâu vào tiềm thức ngoại.

Hằng ngày ngoại hay ăn trầu. Bỏm bẻm nhai. Hàm răng đen bóng vẫn còn nhiều cái, đủ để ngoại giã trong cối xong, đưa cái que gạt vào một phát, ăn liền. Hồi trước còn trẻ, ngoại không cần phải giã, chỉ cần bỏ một miếng cau, một miếng trầu đã cuộn dẹt, một xíu thuốc lào nữa. Vậy là có hỗn hợp màu đỏ tươi, nhai nhỏm nhẻm một lúc, ngoại lại lóc cóc ra mé nhà, nhổ bẹt một phát. Sau này già hơn, cậu ba để cho ngoại một cái bô, lúc nào ngoại nhổ, chỉ cần ghé miệng vào bô là nhổ được.

Ngoại nghiện ăn trầu, anh em chúng tôi nghiện ngửi mùi bám quanh người ngoại. Ngoại có một thứ mùi kỳ lạ, mà hễ đứa cháu nào đi xa về cũng sà vào lòng, ôm ấp hôn hít ngoại như thuở ngoại chăm chúng tôi bé nhỏ.

Mỗi dịp tết đến là lúc cả bầy cháu được nghỉ học. Chúng tôi khăn gói lên nhà ngoại. Giường rộng thênh thang, nhưng đứa nào cũng tranh phần nằm bên cạnh ngoại. Ngoại cười hiền từ, ánh mắt sáng ngời. Khuôn miệng ngoại vẫn bỏm bẻm nhai trầu. Mùi âm ấm, thơm thơm, nồng nồng của những miếng trầu cứ phà vào không gian ríu ran của mấy bà cháu. Ngoại ôm đứa này một chút, đứa kia một xíu. Rồi chừng mấy chục phút, khi miếng trầu có vẻ nhạt, ngoại nhón tay lấy thêm miếng khác cho vào miệng.

Những cái tết sum vầy, ngoại ngồi trên giường, lũ lít nhít quây quanh chơi cỗ tam cúc, chơi bầu cua tôm cá. Mấy cái miệng tía lia, ngồi đặt bầu, đặt cua, tôm, cá, chộn rộn hẳn lên.

Tầm khuya khuya mấy đứa mới lên giường. Lúc đó ngoại đã ngủ say. Lại dành nhau ôm ngoại. Đứa nhỏ nhất được ưu tiên. Chui rúc trong lớp áo của ngoại. Thò cái tay nhéo hai "quả mướp" của ngoại. Ngoại chợt tỉnh, hé mắt, cốc vào đầu đứa nào nghịch ngợm một cái. Tổ bố các anh, ngủ đi nhá.

Căn phòng ngày tết ấm áp chộn rộn. Ba má ở phía sau bếp gói bánh chưng, bánh tét, chuẩn bị thức ăn cúng ba ngày tết. Lũ chúng tôi cứ thế ôm ngoại ngủ ngon lành.

Má là con cả, đảm đang nhất nhà. Nay ngoại già rồi, tay run, mắt mờ nên mỗi sáng sớm má đều thức dậy têm cho ngoại một đĩa trầu, bổ cau sẵn ở đĩa. Ngoại thức dậy, chỉ việc xuống giường, làm một miếng trầu súc miệng, xong rồi mới lóc cóc chống gậy, đi ra xem ba má dọn tết. Lũ chúng tôi quây quần bên cành mai, những cặp bánh ba mới vớt ra. Hít hà mùi lá chuối bốc lên, thơm lừng. Mùi của những năm tháng chưa bôn ba cuộc sống bên ngoài, chưa bao giờ tết phải xa nhà, xa ngoại và những mâm cơm quây quần bên gia đình.

Cuộc sống mưu sinh, anh em mỗi người một ngả. Có những cái tết xa dần trong tiềm thức. Đêm ba mươi, ngồi bên cỗ bàn đủ đầy lại rưng rưng nhớ. Nhớ mùi của ngoại, thao thức không biết giờ ngoại ngủ chưa. Mới điện thoại về thôi nhưng ngoại không còn nghe rõ nữa, lại hỏi đứa nào gọi đó, về ôm ngoại chút, ở đây tết lạnh lắm, thiếu mấy đứa, ngoại buồn.

Những cảm xúc cứ thế ập đến, cay xè mũi, tràn ngập bờ mi... Giá như thời gian quay lại, để được nằm bên ngoại, hít hà mùi của ngoại, mùi của ký ức của những cái tết năm nào... thương thương đến nghẹn lòng.

LÊ ĐỨC TÂN

Huyện Định Quán, tỉnh Đồng Nai

Nguồn SGGP: https://sggp.org.vn/nho-mui-cua-ngoai-post724683.html