Chắc anh đã quên!

(Eva tam chuyen) - Có lẽ anh đã quên cái lần em khóc trong điện thoại khi em nói rằng, em đã yêu đơn phương một người.

Anh còn nhớ không cái ngày đầu tiên em gặp anh tại sân kí túc xá? Nhìn anh rất đẹp trai và thân thiện, vẻ hiền lành toát lên trên khuôn mặt anh. Em đã có một cảm giác gì đó rất gần gũi ngay từ ánh mắt đầu tiên đó. Và cũng chỉ thế thôi vì rất lâu sau chúng ta không gặp nhau.

…Anh còn nhớ lần anh sang sinh nhật em cùng với một người bạn của em? Khi đó anh đã hát tặng em môt bài hát rất hay và sâu lắng. Em cảm thấy rất vui vì điều đó và tình cảm của chúng ta gắn bó hơn cũng từ lúc đó.

Anh còn nhớ không những lần anh vào kí túc đón em đi chơi. Trời thì mưa mà chỉ có một chiếc áo mưa nhưng anh đã nhường cho em mặc dù em ngồi sau anh. Khi về anh đã bị ướt hết và hôm sau anh bị cảm lạnh. Em là một đứa con gái vô tâm nên cũng không đến thăm anh, đến chăm sóc anh được mà chỉ dám nhắn tin, gọi điện. Có lẽ không phải vì em vô tâm mà vì em biết anh còn biết bao sự quan tâm khác.

Em còn nhớ anh nhiều lắm! (ảnh minh họa)

Không biết anh còn nhớ cái ngày chúng ta cùng đi biển. Mọi người đã đi ngủ hết chỉ có anh và em còn thức. Chúng ta đã ngồi nói chuyện với nhau, ôn lại biết bao nhiêu là kỉ niệm và thức trắng cả đêm để đi dạo dưới ánh trăng sáng. Cảnh tượng ấy thật sự giống như của những người yêu nhau. Lúc ấy trong lòng em hạnh phúc lắm nhưng có lẽ anh không biết điều đó.

Trong mắt anh, lúc nào em cũng chỉ là cô bé ngây thơ và trong sáng, để anh che chở và quan tâm, một sự quan tâm của người anh trai dành cho em gái.

Có lẽ anh đã quên cái lần em khóc trong điện thoại khi em nói rằng, em đã yêu đơn phương một người. Anh chỉ biết vỗ về và an ủi em bằng những câu nói nhẹ nhàng, chân thành mà anh không mảy may hỏi, người em yêu là ai. Liệu anh có biết, em đã yêu anh rồi không?

Nếu anh còn nhớ ngày chúng ta về quê anh chơi mà em bị đau bụng, anh đã chạy đôn, chạy đáo đi mua thuốc cho em giữa đêm khuya mà không ai bán thì em đã mừng biết mấy. Nhưng có lẽ anh đã quên. Anh có biết cái đêm đó em đã khóc rất nhiều? Em không khóc vì đâu mà bởi vì em thương anh, em yêu anh nhiều hơn tất cả nhưng em hiểu chẳng khi nào anh đón nhận tình cảm của em.

Anh đã quên tất cả nên giờ đây anh bỏ lại em bơ vơ giữa cuộc đời để lấy một người con gái giàu có, địa vị và xinh đẹp. (ảnh minh họa)

Anh còn nhớ cái nắm tay em đầu tiên là khi nào không anh? Đó là cái ngày anh nhận lời thách đố của một cô bạn em. Bạn em giận người yêu cô ấy và anh bảo cô ấy rằng, hãy làm lành đi. Nhưng cô ấy yêu cầu anh phải cầm tay em, nói rằng anh yêu em thì cô ấy mới làm lành vì hơn ai hết cô ấy hiểu em yêu anh nhiều như thế nào. Và đó là lần đầu tiên anh nói yêu em, cầm tay em. Em biết tất cả chỉ là dối trá, là đùa cợt nhưng em vẫn thấy vui vì điều đó.

Chắc anh đã quên cái ngày anh “mượn” em làm người yêu anh để giới thiệu với bạn bè. Thiệt thòi cho em lắm nhưng em vẫn chấp nhận điều đó vì em yêu anh hơn ai hết. Em sẵn sàng hi sinh vì anh. Hôm ấy, trời lại mưa và em thì buồn ngủ. Em không sợ lạnh cũng chẳng mặc áo mưa. Em muốn được dựa vào bờ vai anh và em đã làm điều đó. Anh không nói gì chỉ nhẹ nhàng quàng tay sau lưng em để cho em khỏi ngã.

Anh đã quên cô bé ngày nào cũng anh chia sớt bao vui buồn, cô bé ngày nào cũng quan tâm anh, yêu thương anh chân thành. Em biết anh thừa nhận ra tình cảm đó thế nhưng anh đã quên hết.

Anh đã quên tất cả nên giờ đây anh bỏ lại em bơ vơ giữa cuộc đời để lấy một người con gái giàu có, địa vị và xinh đẹp.

Em không dám trách anh bởi chưa bao giờ anh nói lời yêu em, chưa bao giờ anh chủ động cầm tay em mà tất cả chỉ là những sự quan tâm như một người anh trai. Có lẽ em đã ngộ nhận tình yêu của anh.

Anh biết không tim em đau lắm? Em sợ trái tim mỏng manh dễ vỡ này sẽ không thể chịu đựng được nỗi đau nhìn anh làm chồng người khác. Em phải làm sao đây anh?

Nguồn 24H: http://www.eva.vn/eva-tam/chac-anh-da-quen-c66a95741.html