Cảm động tấm lòng người phụ nữ nguyện làm 'barie sống'

Hình ảnh này đã trở nên quá quen thuộc với những người dân sống quanh phường Hương Sơn, TP Thái Nguyên. Hơn 10 năm qua, chị đã tự nguyện làm “barie sống”, cứu nhiều người thoát chết trong gang tấc.

Nghe tiếng còi hú báo hiệu tàu đang đến, chị lại tất tả cầm chiếc ô to ra đứng cách đường tàu 4 – 5 mét, hai tay dang ra ngăn không cho người tham gia giao thông vượt ẩu. Hình ảnh này đã trở nên quá quen thuộc với những người dân sống quanh phường Hương Sơn, TP Thái Nguyên. Hơn 10 năm qua, chị đã tự nguyện làm “barie sống”, cứu nhiều người thoát chết trong gang tấc.

Chứng kiến quá nhiều tai nạn thương tâm

Người phụ nữ với việc làm tử tế ấy là Nguyễn Thị Tình, trú tại tổ 22, phường Phú Xá, TP Thái Nguyên. Hơn 10 năm bán hàng rau ở khu chợ Nam (phường Hương Sơn) thì cũng từng ấy năm chị tình nguyện làm “barie chắn tàu”. Theo tìm hiểu của phóng viên, khu chợ Nam họp ngay sát tuyến đường sắt nối từ khu gang thép Thái Nguyên đi Trại Cau. Tuyến đường sắt này lại cắt ngang tuyến đường chính từ phường Hương Sơn vào phường Cam Giá (TP Thái Nguyên).

Hình ảnh này đã trở nên quá quen thuộc với người dân khu chợ Nam.

Đây là khu dân cư tập trung đông đúc, lưu lượng người qua lại nhiều, một ngày lại có từ 5 đến 8 lượt tàu chạy qua nhưng chưa được đầu tư gác chắn. Thế nên nhiều năm trước, vị trí này được coi là điểm nóng về tai nạn giao thông giữa tàu hỏa và các phương tiện lưu thông khác.

Bản thân bán hàng gần đường tàu, đã nhiều lần phải chứng kiến những vụ tai nạn thương tâm khiến chị Tình luôn cảm thấy day dứt. Sau nhiều đêm trăn trở, chị quyết định sẽ làm “barie sống” để ngăn các phương tiện khi lưu thông qua đường sắt không được vượt ẩu.

Nhớ lại những ngày đầu làm “gác chắn”, chị Tình cười bảo: “Thấy tôi vác ô ra đứng cạnh đường tàu, hai tay dang ra ngăn không cho các phương tiện đi qua khi thời điểm tàu sắp đến, ai cũng mắt tròn mắt dẹt. Sau đó, nhiều người còn đàm tiếu, dị nghị bảo tôi là “ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng” nhưng tôi cứ kệ. Tôi chỉ tâm niệm một điều, mình làm đúng, làm tốt thì không việc gì phải ngại, rồi sau đó mọi người sẽ hiểu”.

Chị Nguyễn Thị Hằng, một người sống gần đó chia sẻ: “Từ khi có chị Tình tự nguyện làm “gác chắn sống” thì tai nạn đường sắt ở đây giảm hẳn. Tuyến đường sắt này không dùng để chở khách mà chuyên để tàu vào mỏ lấy quặng nên tần suất không đều đặn và cũng không theo lịch trình cụ thể. Hôm nào nhiều quặng thì tàu chạy nhiều chuyến, có hôm ít quặng thì ít chuyến. Thế nên ngay cả những người dân sống ngay cạnh đường tàu như chúng tôi cũng chẳng biết thế nào mà lần. Trong khi đó, đường ngang lại bị khuất tầm nhìn. Nhiều người qua đây nếu không chú ý quan sát sẽ không biết tàu đến”.

Nơi chị Tình bán hàng đã từng xảy ra nhiều vụ tai nạn thương tâm.

Hơn 10 năm qua, chị Tình đã cứu nhiều người thoát khỏi lưỡi hái tử thần. “Thanh niên bây giờ đi đường cắm tai nghe để nghe nhạc nhiều lắm, mà họ toàn để nhạc to thôi nên khi qua đây sẽ không nghe được tiếng còi báo hiệu tàu sắp đến đâu. Có lần một cậu thanh niên đi trên chiếc xe Dream, cũng cắm tai nghe ngang nhiên định phi qua đường tàu, trong khi đó còi hú inh ỏi.

Nhìn thấy thế tôi hoảng quá mới lao ra kéo lấy đuôi xe lại. Cậu thanh niên đó không hiểu gì nên hất tay tôi ra rồi đi tiếp, thế là quệt vào tàu, xe bị kéo đi tới vài chục mét, may mà người văng ra ngoài nên không sao. Sau lần chết hụt ấy cậu ta dẫn cả vợ đến nhà tôi cảm ơn và xin được nhận chị em kết nghĩa.

Cậu ấy lúc nào cũng bảo: “Không có chị chắc em xanh cỏ từ lâu rồi” – chị Tình vui vẻ kể lại lần cứu người thoát chết. Một lần khác, có một chiếc taxi cũng đang định vượt qua đường ray lúc tàu sắp đến. Thấy tình thế nguy hiểm, chị Tình lao ra chặn trước đầu chiếc taxi. Vì không hiểu chuyện nên người lái taxi thò cổ ra ngoài hét vào mặt chị: “Mày chán sống à, con điên!”.

Ngay sau câu hét đó là chiếc tàu rầm rầm đi qua. Khi ấy người lái taxi mới ngẩn người ra vì biết mình vừa thoát chết trong gang tấc liền vội xuống xe cảm ơn chị rối rít.

Chị Tình chia sẻ: “Khu này đông dân cư, giao thông qua đường tàu rất nguy hiểm. Tôi chỉ ước sao Nhà nước dựng cho một cái gác chắn tàu để giảm thiểu tai nạn”.

Ước có ngôi nhà để đón các con nuôi về ở cùng

Dẫn chúng tôi về căn phòng trọ nhỏ xíu và ẩm thấp, chị Tình chia sẻ: “Cô chú đừng chê nhé, mẹ con tôi chỉ đủ tiền thuê căn phòng trọ bé tí và xập xệ này thôi. Thế mà mỗi tháng cũng mất vài trăm nghìn đấy”. Vừa nói chị Tình vừa pha trà mời khách.

Chị kể, chị lấy chồng từ năm 1998. Gia đình nhà chồng cũng chẳng khá giả gì nên chỉ cho vợ chồng chị được có 7m2 đất để dựng nhà. Rồi chẳng bao lâu sau họ đón con gái Nguyễn Quỳnh Hoa chào đời. Hạnh phúc tưởng sẽ mãi bền lâu khi vợ chồng chị dù nghèo nhưng biết yêu thương nhau.

Nhưng năm 2008, sau một trận ốm nặng, chị đưa chồng tới bệnh viện thì bác sĩ kết luận anh bị ung thư vòm họng giai đoạn cuối và chỉ một thời gian rất ngắn sau anh qua đời. Một tháng sau ngày chồng mất, bố chị bị đột tử và cũng vĩnh viễn ra đi.

Để có tiền nuôi con ăn học, chị Tình đã phải làm rất nhiều nghề.

“Thời điểm đó tôi không tin là mình sống được. Thật sự trong thâm tâm lúc nào cũng chỉ nghĩ đến cái chết để giải thoát cho mình. Bởi vì khi ấy tôi còn quá trẻ mà phải chịu biết bao đau đớn như vậy. Có lần đã mua một vốc thuốc ngủ rồi nhưng nhìn con gái mới 3 tuổi, nó ngây thơ quá. Mất bố đã là quá thiệt thòi, nếu giờ mất nốt cả mẹ thì không biết nó sẽ sống ra sao. Nghĩ thế nên tôi lại gắng gượng để sống” – chị Tình nhớ lại những tháng ngày đau khổ, u ám của đời mình.

Nỗi đau chưa dừng ở đó, hai năm sau thời điểm chồng mất, chị Tình bị gia đình chồng gây sức ép, đòi lại miếng đất đã cho vợ chồng chị trước đó. Thân cô, thế cô, chị không biết làm gì nên đành dắt con thơ ra đi.

Những tháng ngày sau đó, hai mẹ con chị lang thang cầu bơ cầu bất. Chị làm đủ thứ nghề để hai mẹ con sống qua ngày. Phải gần một năm sau, chị mới chọn được một chỗ cạnh đường tàu để buôn bán. Từ đó tới nay đã hơn 10 năm chị Tình gắn bó với nơi này.

Nhìn lên các tấm giấy khen treo trên tường, chị Tình khoe: “Dù vất vả nhưng được cái con gái ngoan ngoãn, học giỏi nên tôi vui lắm. Năm nào cháu cũng đạt học sinh giỏi, thậm chí còn có 2 lần đoạt giải trong kỳ thi học sinh giỏi cấp tỉnh môn Sinh học. Cháu nó còn được nhận học bổng “Nữ sinh tài năng Việt Nam” của Bộ Giáo dục và Đào tạo nữa cơ cô chú ạ”.

Nhiều người hay đùa bảo, chị có tính “bao đồng” nên suốt ngày lo cho thiên hạ. Năm 2015, trong dịp lên nhận bằng khen của Ban ATGT tỉnh Thái Nguyên trao tặng, chị đã vô tình gặp bà Nguyễn Thị Thụy (Phú Bình, Thái Nguyên) – là bà nội của hai em Dương Thị Trà My và Dương Văn Linh mồ côi cha mẹ vì tai nạn giao thông.

Biết được hoàn cảnh éo le của My và Linh, chị Tình đã chủ động đến tận nhà thăm hỏi và nhận 2 chị em làm con nuôi. Bản thân vẫn đang phải sống trong căn phòng trọ tồi tàn nên chị Tình không thể đem My và Linh về ở cùng. Nhưng hằng tuần chị Tình vẫn cố gắng sắp xếp công việc đi gần 30km xuống thăm hai người con nuôi.

Chị tâm sự: “Tôi chỉ ước giá mình có một căn nhà tử tế, có điều kiện kinh tế khá hơn sẽ có thể đón 2 đứa bé về nuôi. Chúng thiệt thòi quá, giờ ông nội nằm liệt giường, chỉ còn bà nội già yếu, sống nay chết mai cũng không đoán trước được”.

Trao đổi cùng phóng viên, ông Tân Hoàng Long, Chánh Văn phòng Ban ATGT tỉnh Thái Nguyên cho biết: “Tuyến đường sắt từ Gang Thép đi Trại Cau có nhiều đoạn đường ngang dân sinh nhưng đoạn cắt qua chợ khu Nam là nguy hiểm nhất do lượng người lưu thông qua đây lớn, cộng với chợ họp sát hành lang đường tàu. Vì vậy, việc làm của chị Tình đã góp phần tích cực đảm bảo TTATGT nơi đây. Đây là hành động thể hiện một cá nhân có trách nhiệm với cộng đồng và với công tác đảm bảo ATGT. Chính nhờ việc làm có ý nghĩa này nên chị Tình đã được Ban ATGT tỉnh Thái Nguyên tặng bằng khen vì thành tích đảm bảo TTATGT trên địa bàn”.

Phong Anh (theo Cảnh sát toàn cầu)

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/doi-song/cam-dong-tam-long-nguoi-phu-nu-nguyen-lam-barie-song-153571/