Thơ Đàm Khánh Phương
QĐND - Sinh năm 1943 tại Vân Đình-Hà Tây (cũ), hiện nay sống và viết tại Hà Nội, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam; hơn 50 năm làm thơ đã xuất bản 3 tập thơ riêng, có gần 300 bài thơ đăng rải rác trên các báo trung ương, địa phương và đoạt 10 giải thưởng văn chương do các hội VHNT và các ngành ở các cấp tổ chức…
Nhà thơ Đàm Khánh Phương.
QĐND - Sinh năm 1943 tại Vân Đình-Hà Tây (cũ), hiện nay sống và viết tại Hà Nội, hội viên Hội Nhà văn Việt Nam; hơn 50 năm làm thơ đã xuất bản 3 tập thơ riêng, có gần 300 bài thơ đăng rải rác trên các báo trung ương, địa phương và đoạt 10 giải thưởng văn chương do các hội VHNT và các ngành ở các cấp tổ chức…
Đàm Khánh Phương bền bỉ yêu và bền bỉ làm thơ một cách “tự giác”; đôi khi lóe sáng tài hoa tân kỳ, nhưng trước sau thơ anh vẫn dung dị, chân thành và ẩn trắc hoài niệm như thế hệ các anh.
Nhà thơ MAI NAM THẮNG chọn và giới thiệu.
HÀ NỘI THỜI "GÁC XÉP" CỦA CHÚNG TÔI
Những gác xép bộn bề hy vọng
Xót câu thơ Bằng Việt dẫu xa rồi
Tôi đã khóc khi chạm về góc Vũ
Nhà chỉ sáu mét vuông, sách vở xếp cạnh nồi
Trang viết mới, ra đời bên cót ép
Loan tin ai, khao nhuận bút lần đầu
Đem tất cả bạn bè ra mậu dịch
Gom từng tờ tem gạo, uống mừng nhau
Giờ thì đã điều hòa và láp-tốp
Sao nhiều đêm vào giấc, khó yên lành
Cứ nhói lửa của Vầng Trăng Quầng Lửa
Cứ cồn cào thương mến Thuở Máu Xanh
Thuốc ba số và từng chầu rượu ngoại
Xếp vỏ bao dễ ngang cả tòa nhà
Nửa thế kỷ cũng chẳng màng đánh đổi
Vẫn căn buồng chật bạn, chỗ Thụy Kha…
Quên sao được làm sao mà quên được!
Hà Nội thời "gác xép" của chúng tôi
Điểm lại lứa bạn bè non thất thập
Những câu thơ thắp sáng đủ mặt người…
LỐI VÒNG SANG BÁCH THẢO
Đưa em về đường phố chớm vào đông
Mùi ngô nướng thơm vào nơi ngõ nhỏ
Lòng lặng ngắt hút theo màu áo đỏ
Mới đây thôi mà đã nhớ thương rồi!
Mới đây thôi mà đã lại rối bời
Da diết thế, để rồi tê buốt thế
Muốn loãng nhạt máu mình mà không thể
Mắt rưng rưng, em cười nói rưng rưng
Đôi mắt buồn hoang lạnh phía sau lưng
Lối vẫn cũ giờ bỗng thành xa lạ
Ta giận dỗi cả phố phường rộn rã
Đứng chìm - trông - Bách Thảo sẫm như rừng...
GIƯỜNG NẰM TOA SỐ BỐN
Đưa ta về xứ sở thần tiên
Giường nằm-Toa số bốn
Đất trời chừng đảo lộn
Tàu như trôi trên sóng biển bồng bềnh
Đã chìm nổi lênh đênh
Đã đong đầy bão gió
Toa số bốn nhận ta như khách trọ
Mà nuôi ta một đêm ở yên bình
Chuyến tàu năm chiến tranh
Chỉ đủ chỗ cho ta đứng lò cò ngót trăm cây số
Mỗi lần con tàu đỗ
Tay rụng buông, tê dại hết thân mình
Lúc bấy giờ em chưa có anh
Nụ hôn ấy ở nơi nào xa thẳm
Toa số bốn và cánh tay nồng thắm
Dắt anh về ngày xưa
Ngày xưa ơi, ngày xưa...
Gian khó thế mà sao bền vững thế
Đem một thời dâu bể
Thấm sang miền tươi xanh
Sau giấc mộng trong lành
Tàu kịp thức đưa ta về đúng hẹn
Một Sa Pa thương mến
Giấu một đêm thần tiên!
Chuyến tàu đêm 16-10-2009
VU VƠ VỀ SỢI DÂY GẦU
Ca dao: Tưởng nước giếng sâu…
Nói sợi dây gầu, là nói vậy thôi
Lòng nặng thế, đốn đỡ đi - đâu được!
Giếng em dầu cạn nước
Thì lòng ta xa xót thêm đầy
Xếp chặt hết một ngày
Đong được đủ tình em là có thật
Mất những điều đáng mất
Lại hóa thành ra em
Thức một chuyến tàu đêm
Chạm tới miền khao khát
Động Tân Trang nồng nàn
Nghe sông Lô ràn rạt...
Bao nhiều lần bỏng rát
Bấy nhiêu bận êm đềm
Chút dỗi hờn ngan ngát
Hiện sắc màu riêng em.
Thôi thì buông dây gầu
Thôi cũng đành đáy giếng
Em sâu đến cữ nào
Có đêm này chứng kiến…