Tận hôm nay, khi con gái đã 25 tuổi, lấy chồng và sinh cháu trai tròn tháng, tôi lên chức ông ngoại mới dám tin mình có con gái!
Có con là điều hạnh phúc nhất và càng lớn lao khi có con gái đầu lòng. Vợ chồng tôi thật may mắn có được điều tuyệt vời đó dẫu phải trải qua bao thăng trầm, vất vả.
Ba luôn có niềm tin ở con gái đặc biệt của ba. Chỉ có tình yêu thương và phương pháp đúng mới giúp được con. Thay vì trách móc hay chối bỏ, hãy làm những gì tốt nhất cho con.
Dựa vào núi núi đổ, dựa vào người người cũng sẽ bỏ đi. Hãy dựa vào chính nghị lực của mình con nhé! Hãy thành nhân trước khi thành danh.
Hai hàng nước mắt tuôn rơi, hòa vào những giọt mưa bám trên mặt. 'Ba ơi! Con nhớ Ba, nhớ căn nhà lưng tựa đồi thông'…
Hình ảnh bố sống mãi trong ký ức của tôi như một người bạn thân thiết những tháng ngày thơ ấu, một người cha ân cần đáng kính với lòng yêu thương con vô hạn.
Cha hoàn toàn có thể yên lòng an nghỉ vì suốt mấy chục năm qua, trong học tập, làm việc cũng như trong cuộc sống thường ngày, con không bao giờ dựa vào những ưu tiên mà Nhà nước dành cho con của Liệt sĩ để có tư tưởng ỉ lại mà đã luôn cố gắng hết sức mình.
Những ngày cuối tuần trở về, bố nhận ra hình như con đã bớt nhớ nhà. Con ôm điện thoại gần như không rời. Từ khi nào, điện thoại đã thay thế vị trí bố mẹ và gia đình của con như vậy?
Con gái không dám gặp tôi, chỉ có vợ tôi là lựa thời cơ để làm dịu tình hình, vợ tôi cung cấp đầy đủ hoàn cảnh gia đình 'chú rể', tôi cũng rất bất ngờ khi nghe vợ nói 'chú rể' muốn xin gặp bố...
Bỗng nghe tiếng mẹ tôi gọi, tôi lau vội giọt nước mắt tôi đã trốn và lặng lẽ khóc để tiễn đưa ông từ nơi xa. Lòng tôi thầm nói 'Chiều nay nắng đã tắt rồi Ba ơi!'.
Rốt cuộc, cha phải có bao nhiêu bao dung, bao nhiêu yêu thương mới có thể suy nghĩ cho con một cách trọn vẹn đến mức lo sợ con sẽ thấy xấu hổ vì mình như thế?
Con gái của mình sau này nhất định sẽ tên là Anh Thư. Vì cha tin cái tên con người cũng là một phần vô cùng quan trọng trong cuộc sống. Một cái tên hay sẽ xứng với một nhân cách đẹp.
Ung thư không phải thứ mà ai cũng có thể lạc quan khi nhận tin mình mắc bệnh. Nó lại càng trở nên đau đớn khi nhận ra cuộc đời mình rồi sẽ kết thúc ở cái tuổi còn thơ.
Ba chữ 'con nhà nghèo' với con chẳng có gì đáng sợ. Con lớn lên nhờ biết bao giọt mồ hôi của ba. Từ những cái ôm vương mùi xi măng và vị mằn mặn, con đã hiểu ra mỗi món đồ mà mình có được đều do ba đã vất vả đánh đổi.
Hôm nay ngày nghỉ, tôi mở chiếc valy cũ, bao ký ức đẹp trong những bức thư của bố hiện về. Đó là những lá thư được viết từ hơn 20 năm trước, khi bố tôi đang đi xuất khẩu lao động tại Lybia.
Cha tôi mắc bệnh ung thư nhưng ông luôn bảo 'Tao bây giờ sống nay chết mai, cứ sống được ngày nào thì vui vẻ ngày đó', ông sợ đến cả việc làm phiền vợ con.
Nhìn những bức ảnh của con, hay bất chợt nghe tiếng trẻ cười đùa đâu đó, khiến mắt cha cay xè, bờ môi run run lên. Những kỹ ức đẹp về con lại ùa về trong cha, khiến một người cứng cỏi như cha chỉ biết ngước mắt lên trời che giấu sự yếu đuối của mình.