Thơ Đào An Duyên: Ghi ở Đền Hùng
Cảnh vật trên đỉnh Nghĩa Lĩnh cũ xưa như nghìn năm vẫn thế. Tác giả như lạc về nghìn xưa ấy và cảm nhận được bước luân chuyển vần vũ của thời gian. Vật đổi sao dời, chỉ có những buổi chiều nơi đây luôn mãi trong xanh…
Lá cọ xòe mặt trời lên trống đồng
Đàn hạc bay về từ xa xưa
Bờ đá trầm ngâm nghìn năm rêu xám.
Rơi xuống lời xoan
Mắt dao cau cứa đêm trăng đi lạc
Bia đá vẫn trơ bia miệng chẳng mòn
Lúng liếng đa đoan cũng thành quá vãng
Nhiều trả giá cho những sai lầm
Người ngay thẳng sống chưa từng dễ.
Em ngang qua anh
Chiều trong xanh đến thế…