Tết về ở cuối tháng Giêng

Mai vừa hé nụ, đào vừa chúm chím bung nhẹ những sắc hồng, quất xanh chi chít trái chụm năm chụm bảy trên cành nhỏ vươn cao, những cây nêu quấn lá thơm rộn ràng reo trong chiều đông se se gió.

Ngoài đường đã rộn rã người người đi sắm tết, trong sân đã xúm xít người người soạn sửa đón giao thừa: người rửa lá dong, người đong gạo nếp, người xếp thịt heo, người rải đỗ xanh vào khuôn bánh chưng vuông vức.

Trong gian bếp đã rực rỡ ngọn lửa hồng đang tí tách reo ca, trên ban thờ đã nghi ngút trầm hương, mâm ngũ quả mang ý nghĩa quây quần sung túc đã được sắp xếp chỉn chu khéo léo.

Đồng hồ điểm ngược, pháo hoa tung lên giữa không trung như bức tranh thiên đường rực rỡ, chuông ngân nga gióng những hồi dài, và khúc hát "Happy new year" ngọt ngào vang lên đón mùa sang.

Giao thừa đã về, thời khắc linh thiêng đã về, năm mới đã về, tuổi mới đã về, ngày sum vầy đã về. Nơi thành thị, nơi nông thôn, từ những ngôi nhà cao tầng, hay những ngôi nhà xập xệ đều háo hức khoảnh khắc thiêng liêng này.

Mắt người lấp lánh, miệng người cười tươi xinh, những đôi chân trẻ thơ bé xíu nhún nhảy, những bàn tay mẹ cha nhăn nheo nắm lấy bàn tay thon nhỏ tuổi trẻ, ấm áp, yên bình.

Giao thừa của nhà nhà đã về...

Nhưng anh chưa về.

Người lính Đảo của tôi chưa về.

Anh còn bao nhiệm vụ phải hoàn thành, anh còn trên con tàu vượt sóng, vượt gió, vượt trùng khơi bảo vệ bầu trời xanh, mặt biển xanh, hàng cây xanh, giữ gìn bình yên xanh ngoài đại dương xa tít tắp. Nơi những viên sỏi nhỏ biết tâm sự, nơi những hòn đá cuội biết mỉm cười, nơi những cây bàng vuông biết lả lơi trong khúc nhạc nắng say gió hát, nơi những cây hoa cỏ là nghĩa tình là bạn, nơi giọt nước ngọt được nâng niu trên những bàn tay chai sạn can trường, nơi cánh hải âu là tiếng thầm thì yêu thương, và mùi ráp mặn đậu trên quân hàm ngôi sao vàng lấp lánh là tri âm tri kỷ.

Mùa xuân của anh, mùa xuân của những người chiến sĩ biển đảo là ngày đêm cưỡi sóng đạp gió với hành trình vạn hải lý. Là khúc quân hành hùng dũng vang ca. Biển xanh là nhà, sóng ầm ào là bạn, nắng gió rát bỏng chỉ là một loại mỹ phẩm trang điểm gương mặt góc cạnh anh thêm rắn rỏi can trường.

Nơi quê hương đang vào xuân...

Khi thành phố nhấp nháy những ánh đèn xanh vàng tím đỏ, khi quê nhà xúng xính áo dài khăn đóng tay bắt mặt mừng bao lời chúc tốt đẹp đầu năm, khi tuổi trẻ gặp gỡ mẹ cha đôi bên để tính chuyện cau trầu, khi trẻ con thuộc làu những lời chúc người lớn và háo hức xòe hai tay nhận bao lì xì đỏ thắm, khi tôi trọn vẹn mẹ cha đôi bên thay anh hiếu thảo, họ hàng khẽ gật gù "dâu của ông bà chuẩn hậu phương của chàng lính đảo xa".

Là khi anh cùng đồng đội đang cưỡi tàu vượt sóng với lá cờ đỏ sao vàng phấp phới giữa trời xanh. Là những lớp sóng đánh vào mạn tàu bọt tung trắng xóa hòa lẫn mồ hôi, hòa lẫn nỗi thương nhớ quê hương, hòa vào khí phách hiên ngang của người lính Cụ Hồ.

Là khi hoàn thành nhiệm vụ, đồng đội bên nồi bánh chưng xanh, bên cây đàn ghi ta, sát bên nhau, như người thân, như gia đình, bên bếp lửa hồng reo ca tí tách.

Mùa Xuân của các anh, những người lính khơi xa là nhiệm vụ giữ gìn bình yên biển đảo Tổ quốc giao phó.

Món quà lì xì của các anh là khi nhiệm vụ đã hoàn thành xuất sắc, trở về

Tình yêu, đức tin của các anh là biển, đảo

Hạnh phúc giản đơn là lòng tin ở đất liền.

Phương em...

Mai đã bung cánh rộ vàng rơi tràn quanh gốc, đào đã phai theo gió những cánh hồng, quất đã chín mọng ăm ắp trái trĩu cành trước sân vào cuối Giêng chớm nắng.

Nhà nhà làm lễ hạ nêu, người người đã bắt đầu những công việc thường nhật của mình, thành thị đã đông đúc người xe, cánh đồng trước ngõ đã đông đúc người nông dân vào mùa gieo cấy, trong sân nhà cũng đã lặng lẽ của thường ngày...

Chỉ riêng cây hướng dương trước cổng nhà mình cứ đua nở chi chít những sắc vàng, vươn theo nắng, chúm chím cười trước gió.

Tôi rất thích chưng hoa hướng dương ngoài cổng vào ngày tết, một loài hướng dương rất đặc biệt với cái thân cây mảnh mai thôi mà mang trên mình rất nhiều những nụ hoa. Thường tôi sẽ chọn cây chưa nở bông nào, ngày đầu năm hoa sẽ nở bông đầu tiên, và cứ chăm chỉ tưới nước, cây hướng dương của tôi sẽ nhẹ nhàng bung nở đến cuối Giêng, để chào đón anh về.

Cuối Giêng...

Anh đã về, người chiến sĩ của tôi đã về, mùa xuân của tôi đã về, tết đoàn viên của tôi đã về, khi mai đào đâm chồi thay áo mới, chỉ có hoa hướng dương còn kiên nhẫn bung những nụ cuối cùng, như tôi kiên nhẫn chờ anh.

Nước mắt anh rơi, nước mắt tôi rơi, nước mắt mẹ cha rơi trên những nếp nhăn tuổi xế chiều cùng vết chân chim chằng chịt, không phải nước mắt tủi hờn hay khó khăn mệt nhọc, mà là giọt nước mắt hạnh phúc ngập tràn ngày gặp gỡ thương yêu. Chỉ có những đứa trẻ như chim chích lon ton chạy ra đón cha, đứa bắt cha bế trên tay, đứa bắt cha cõng sau lưng cười vang cả xóm làng.

Anh được nghỉ phép vào cuối Giêng, khi tiết trời đã bắt đầu hừng lên sắc nắng. Với mọi người đã hết tết từ lâu, nhưng gia đình tôi, tết giờ đây mới thật sự bắt đầu.

Gian bếp tỏa hương xuân, tiếng bát đũa xôn xao bữa cơm chiều thơm phưng phức, cùng tiếng cười ran, cùng câu chuyện nhỏ ở nhà, ở trường, ở tận Đảo xa.

Chúng tôi dắt tay nhau đi chúc tết mọi người, mọi người đến nhà tôi uống nước chè xanh, ăn những những miếng mứt gừng cay ngọt, hỏi han, trò chuyện.

Tôi vui, anh vui, mẹ cha vui, họ hàng vui, xóm làng vui.

Và tết với gia đình tôi về như thế, đủ đầy, hạnh phúc dẫu mai đã rụng, đào đã phai, nêu đã hạ, mâm ngũ quả đã chia lộc hết cho bọn trẻ đợi chờ, dẫu đã cuối Giêng, dẫu tháng Hai đã khe khẽ bắt đầu. Mà tết của gia đình tôi lại đủ đầy quá đỗi, bởi tết cuối tháng Giêng là tết có anh về.

Không chỉ riêng tôi, có lẽ tất cả những hậu phương khác cũng thế thôi. Tết thật sự đến khi người chiến sĩ của chúng tôi hoàn thành nhiệm vụ Tổ quốc giao phó, được nghỉ phép về nhà, khi gia đình đã vẹn tròn hai tiếng đoàn viên.

NGUYỄN MỸ HẠNH HT

Gò Vấp, TP HCM

Nguồn SGGP: https://sggp.org.vn/tet-ve-o-cuoi-thang-gieng-post728359.html