Quê tôi Đắk Nông

Những ngày tháng bảy, Đắk Nông quê tôi rả rích những cơn mưa chiều đến hết cả đêm, tôi lười biếng cuộn tròn trong chiếc mền ấm, đưa tay vô thức lướt điện thoại xem tin tức, cuộc gọi với hàng số quen thuộc hiện trên màn hình, cô bạn nhỏ thân thiết từ thời sinh viên gọi tới, tôi hào hứng bắt máy.

ADQuảng cáo

Khu hành chính của TP.Gia Nghĩa, Đắk Nông nhìn từ trên cao. Ảnh tư liệu

"Tớ nghe nhỏ ơi! Sao không gọi video call mà lại gọi số thế" "mập ơi mai tớ lên bạn, đi chuyến sớm chắc tầm chiều tới thị xã Gia Nghĩa đó, đón tớ nhen", "là thành phố Gia Nghĩa nhé nhỏ", "thành phố! tớ mới lên cách đây vài năm thôi mà Gia Nghĩa đã lên phố luôn rồi, chúc mừng Đắk Nông quê mập có thành phố nha". Cô bạn nhỏ quê ở Bến Tre cứ vài ba năm lại ghé thăm tôi một bận và cô ấy yêu Đắk Nông như cách tôi yêu Bến Tre của bạn nên mọi thay đổi, phát triển đều mang đến sự tự hào cho chúng tôi. Kết thúc cuộc gọi sau một hồi hàn huyên cùng câu dặn của tôi "nhớ bảo nhà xe ghé bến cạnh hồ Thiên Nga ngồi đợi tớ", tôi tắt điện thoại tự mỉm cười.

Chúng tôi có thành phố rồi, thành phố trẻ nhất nước, thời gian trôi qua thật nhanh, chẳng chịu chờ cho tôi thích ứng, mới ngày nào còn là cô bé học sinh gần cuối cấp hai, cùng cha mẹ vào huyện Đắk Nông (tỉnh Đắk Lắk) làm kinh tế mới theo chính sách của Nhà nước vậy mà đã hơn hai mươi năm, cũng là chừng đó năm chứng kiến sự thay đổi và phát triển của tỉnh nhà. Ngồi thưởng thức cái hơi ấm nóng của tách trà gừng quyện cùng tiếng mưa rơi tí tách ngoài sân như đang cố tình đưa tôi về quá khứ,về một khoảng trời hoài niệm của ngày cũ.

Khu dân cư phường Nghĩa Thành, TP. Gia Nghĩa, Đắk Nông, nơi có mật độ dân số đông đúc nhất của thành phố. Ảnh internet

ADQuảng cáo

ADQuảng cáo

Đắk Nông lưu trong trí nhớ của tôi là nơi có hai mùa mưa nắng rõ rệt với những con đường đất nhỏ bé, bụi đỏ ngầu cả những bụi cây ven đường vào mùa khô, đất dẻo quẹo bám chặt lấy chân người vào mưa. Nằm nép mình trong những khu rừng già, con đường chúng tôi những đứa trẻ, ở trong những nếp lán dựng vội bằng cây gỗ nhỏ, bao quanh vách lồ ô mái tranh mà bố mẹ cùng mọi người dựng để chúng tôi ở lại cho tiện đường đi học và rồi chiều thứ sáu mỗi tuần lại vội vã gom từng tốp vừa đi bộ,vừa chạy gần tám km đường rừng về nhà. Xa xa bên những ngọn đồi là rất nhiều đám rừng được phát quang đã khô gần hết, đang cháy nham nhở, những cây lớn bắt lửa cháy âm ỷ cả tuần trời tạo ra những đám khói nho nhỏ thơm mùi củi hòa cùng chút cay ngai ngái của khói bay lên từng đợt vượt lên trên những đám rừng cao. Rẫy nhà tôi cũng được khai phá như thế và chúng tôi những đứa trẻ mỗi cuối tuần được nghỉ, theo cha mẹ vào rẫy mặt mũi đen nhẻm đi vì nắng vì cả những vệt nhọ than mà tay tự lau mồ hôi quẹt lên khi dọn dẹp mớ cây cháy chưa hết còn sót lại để bố mẹ tỉa mớ lúa rẫy, mớ bắp, mớ dưa, bí, cả giống những loại cây ngắn ngày. Mùa vụ đầu tiên mang đến cho chúng tôi một vụ bội thu bao nhiêu là lúa, bắp, dưa, củ khoa hay mớ rau xanh tốt ..đủ lương thực. Bố mẹ cùng mọi người bắt đầu làm những ngôi nhà từ gỗ rừng vững chắc để sinh sống, có nhiều người hơn, ngôi làng nhỏ dần dần được hình thành. Quen với rẫy rừng, đường lối, bố theo các chú trong làng đi men theo dòng suối thả lưới bắt về những con cá to. Mẹ theo các bác các cô kiếm về những mớ rau rừng xanh ngon, những búp măng mập ú và cả những loại quả rừng đầy hương vị. Một cuộc sống mới, khó khăn nhưng lại thật nhiều hi vọng về một tương lai ổn định, no đầy.

Một góc TP. Gia Nghĩa hôm nay. Nguồn: internet

Tôi tốt nghiệp cấp hai,phải ra tới thị trấn Gia Nghĩa cách nhà hai mươi mấy km mới có trường cấp ba để trọ học. Lần đầu tiên, sau gần ba năm sinh sống ở Đắk Nông tôi mới nhìn thấy thị trấn Gia Nghĩa một cách trọn vẹn, chẳng phải những con đường đất đỏ quen thuộc trong làng mà là con đường nhựa nhỏ, sạch sẽ không bụi, bùn đất, hai bên đường trồng rất nhiều thông xanh, nhưng có lẽ hình ảnh ở lại mãi trong ký ức của tôi lại là những ngôi nhà ống cùng những căn nhà hai tầng có lan can hóng gió đều được làm từ gỗ, nằm san sát hai bên đường thỉnh thoảng mới có một vài ngôi nhà xây nhỏ. Mọi thứ cứ bình thường và nhỏ bé diễn ra như thế cho đến ngày 1/1/2004, chúng ta chính thức trở thành công dân tỉnh mới, tỉnh Đắk Nông, tiếp đến 27/6/2005, thị xã Gia Nghĩa ra đời, mọi thứ bắt đầu thay đổi rõ rệt từ cơ sở hạ tầng, đường, điện cho tới trường học của chúng tôi cũng được mở rộng, những con đường nhựa lớn nhỏ chạy dọc mọi ngõ ngách, nhà cửa, trường học, bệnh viện,trung tâm thương mại, hàng quán nối tiếp hình thành. Cây cầu ngập nước năm nào nay được thay mới bởi một cây cầu vững trãi, to đẹp hơn, những hàng cây trên đường đi học của tôi ngày cũ chẳng còn ở đó nữa, hiện tại là công viên với những hàng hoa, hàng cây khác vậy mà tôi cứ nhớ hoài bao hàng cây cũ, nơi ấy còn lại duy nhất cây gòn già, to lớn đứng vững vàng theo thời gian như nhân chứng sống cho mọi quá trình phát triển. Có ai bảo tôi là kẻ ngớ ngẩn, cố chấp thì cũng kệ, bởi tôi yêu Đắk Nông theo cách riêng của mình. Tôi trân trọng mọi thứ, từ sự thay đổi nhỏ nhất đến những thứ lớn lao hơn nên đừng ngạc nhiên khi thấy tôi "nổi xung" khi nghe ai đó nói "Gia Nghĩa chẳng có gì, đi năm phút hết cái thành phố" vậy để tôi hỏi bạn nhé "bạn có chắc chắn đi hết thành phố của tôi trong năm phút mà không lạc đường và bảo đảm “chị googlemap” chỉ đúng không? ". Chỉ thế thôi, chúng tôi đã đủ khác biệt.

Đắk Nông, du lịch chưa phát triển bằng Đà Lạt, nhưng Đắk Nông là Đắk Nông không lẫn, cũng chẳng cần phải giống với bất kỳ nơi nào, mà luôn đặc biệt với những gì vốn có. Bầu không khí trong lành, nền văn hóa đa dạng, bao quanh bởi trùng điệp những dãy đồi rẫy cà phê, hồ tiêu, cao su, điều, mắc ca cùng các loại cây trái như sầu riêng bơ, mít... Con người Đắk Nông nghãi tình mến khách. Nếu có thể ghé thăm Đắk Nông một lần, tôi sẽ dẫn bạn đi chiêm ngưỡng vẻ đẹp hoang sơ của Công viên địa chất toàn cầu UNESCO Đắk Nông với hệ thống hang động núi lửa trải dài mấy chục km, thưởng thức ly cà phê nóng ngắm bình minh với không gian bao la, xanh mát mắt người ở Vườn Quốc gia Tà Đùng, hay tận hưởng sự hùng vĩ, huyền ảo của những ngọn thác nằm giữa rừng và rồi tận mắt nhìn như muốn gói hết cái sắc vàng rực rỡ từ những hàng osaka nở rộ trong bầu trời tháng ba tháng tư thành phố Gia Nghĩa.

Cuối tháng tám sang tới tháng mười chính là thời điểm khắp nơi trên Đắk Nông được bao phủ bởi màu vàng của những cây muồng trĩu bông, cây muồng vàng ra hoa, cuối cùng là mùa của hoa cà phê trắng xóa, thơm nức nở cả một vùng trời và rồi khi bạn ngắm nghía trọn vẹn cả đất trời quê tôi, tôi mời bạn thử một lần theo chân chúng tôi vào những bon làng người M’nông, Ê đê và hòa mình vào không gian văn hóa cồng chiêng bạn sẽ thấy Đắk Nông chúng tôi thật nhiều điều thú vị, xứng đáng tự hào ra sao.

Bài dự thi "Đắk Nông tuổi 20" của Phạm Thị Hồng Tuyển

Nguồn Đắk Nông: https://baodaknong.vn/que-toi-dak-nong-165273.html