Chúng ta chẳng mất gì khi đi cùng nhau, nhưng anh sẽ mất em nếu muốn bước một mình

Em đã đi chín mươi chín bước về phía anh, giờ còn một bước nữa thì hãy để anh tiến đến. Em vẫn chờ đợi một bước ấy của anh...

Rất nhiều người từng hỏi em: Làm thế nào đã khiến anh thay đổi? Em cũng chỉ mỉm cười và bảo rằng: Có lẽ do em may mắn. Nhưng hơn ai hết, chúng ta hiểu rõ cả hai đã trải qua những ngày tháng như thế nào, anh nhỉ?

Trước khi đôi ta gắn kết cùng nhau, anh và em chỉ là hai người bạn. Chúng ta khác nhau về nhiều mặt, nhưng bên nhau nhiều năm cũng thành quen thuộc. Em nhìn trúng anh và em chủ động bước về phía anh, trước khi để anh nắm lấy bàn tay một người khác.

Em luôn là một cô gái mạnh mẽ, em nghĩ rằng mình sẽ mãi như thế nếu như không gặp anh. Vạn vật chuyển động thì tự khắc mọi thứ cũng sẽ thay đổi, anh khác và em cũng đã khác xưa rất nhiều. Em chẳng biết người ta yêu nhau thế nào, nhưng với em yêu là mài dũa những góc nhọn của nhau để ráp vào nhau một cách vừa vặn nhất.

Ngay từ đầu chẳng ai phù hợp với ai cả, chỉ có thời gian giúp ta biến điểm không phù hợp thành phù hợp, hoặc chúng ta thay đổi để thích nghi, hoặc chúng ta chẳng thể đến gần nhau hơn nữa. Tuy nhiên, ai có ngờ, càng mài thì góc cạnh của anh càng lớn và em chợt nhận ra mình đã không còn khả năng bước vào thế giới của anh.

Em đã đi chín mươi chín bước về phía anh, giờ còn một bước nữa thì hãy để anh tiến đến. Em vẫn chờ đợi một bước ấy của anh. Ảnh minh họa: Đỗ Tuấn Linh.

Khi nhận ra khoảng cách của cả hai ngày càng xa, em chơi vơi và hụt hẫng lắm. Chọn bước ra khỏi cuộc đời anh là em chấp nhận mình đã nhìn sai một người. Chọn buông tay anh là em đã chọn tương lai không thể bên anh, nhưng em không từ bỏ. Em có đủ mọi thứ để bắt đầu lại một lần nữa với người khác nhưng em ở lại, bên cạnh anh và lại tiếp tục cố gắng mài dũa những góc nhọn của anh. Dù trái tim có tan nát, dùng nước mắt cứ thế tuôn rơi, dù phải tổn thương thì em vẫn chấp nhận. Nếu em không chịu được nỗi đau, không chịu được những nhức nhối... thì có lẽ em đã không thể đến gần anh như thế.

Người ta vẫn thường bảo rằng em đã đi chín mươi chín bước về phía anh, giờ còn một bước nữa thì hãy để anh tiến đến. Em vẫn chờ đợi một bước ấy của anh, nhưng cũng đồng thời nhắn nhủ với bản thân rằng, chín mươi chín hay một trăm bước thì có gì khác nhau! Bước hay không bước, cũng đều do số phận.

May mắn là anh đã nhận ra tương lai tốt đẹp mà em muốn cùng anh hướng đến. Lòng tự trọng và hư vinh của anh là hàng rào ngăn cách anh với tình yêu này, chỉ cần gỡ bỏ và bắt đầu lại thì anh sẽ có mọi thứ.

Chúng ta chẳng mất gì khi đi cùng nhau, nhưng anh sẽ mất em nếu anh muốn bước một mình. Anh đi chậm, em thì nhanh hơn, em không đợi anh thì chẳng ai đợi anh cả.

Gắn kết với nhau âu cũng là duyên phận, dù đôi khi vẫn có người chọn buông tay khi còn nghĩ về nhau. Nhưng anh à, đoạn đường phía trước dù có khó khăn thế nào thì cũng phải tin tưởng vào nhau. Em đã kiên nhẫn đợi anh thì mãi sẽ như thế. Suốt nhiều năm, em đi một bước là đau một bước, tất thảy những điều em nhận được hôm nay cũng vì ngày trước em đã trả giá để có được. Giờ thì anh chia sẻ nỗi cực nhọc đó cùng em, được không anh?

Bước cạnh em, có lẽ sẽ có nhiều thử thách đấy nhưng em chắc rằng, anh sẽ bước nhanh hơn.

Lam Nguyên Baodatviet.vn

Nguồn Tiin: http://tiin.vn/chuyen-muc/yeu/chung-ta-chang-mat-gi-khi-di-cung-nhau-nhung-anh-se-mat-em-neu-muon-buoc-mot-minh.html