Bền mãi màu hoa

Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với bạn chính là… bạn trông rất khác so với tôi tưởng tượng...

Thân hình của bạn căng tràn nhựa sống khi bật ra từ đó những chồi non. Ảnh: ĐT

Xương rồng thân mến!

Tết năm nào nhỉ? À, tôi nhớ rồi. Năm học lớp 7, bà ra chợ và mua tặng tôi chậu cây thật đẹp. Bạn thấy đấy, thường thì Tết người ta sẽ tặng những cây đào, cây quất nhưng năm ấy bà lại mang đến cho tôi một cây xương rồng nhỏ. Ấy thế là, chúng ta đã gặp gỡ và quen nhau được 5 năm rồi đấy…

Ấn tượng đầu tiên của tôi đối với bạn chính là… bạn trông rất khác so với tôi tưởng tượng. Từ bé, hình ảnh cây xương rồng mà tôi được nhìn thấy luôn rất khẳng khiu, toàn gai nhọn hoắt thật dữ tợn. Thế nhưng, bạn đã làm tôi rất bất ngờ bởi dáng hình “điệu đà”.

Khác hẳn so với hình ảnh mà tôi được biết, bạn có những chiếc lá xanh tốt cùng với rất nhiều bông hoa màu hồng rất đẹp. Tôi đã thực sự ngỡ ngàng khi thấy bạn có hoa đến mức tôi tưởng đấy là “hàng giả” và chạy đi hỏi mẹ. Sau khi tìm hiểu kĩ hơn tôi mới biết mỗi loại xương rồng ở nhiều vùng đất lại mang đặc điểm khác nhau, tùy theo môi trường xung quanh.

Bạn sinh ra và lớn lên ở đất nước Việt Nam với lượng ẩm và chất dinh dưỡng luôn dồi dào nên chẳng có gì là lạ khi ngoài những chiếc gai nhọn hoắt, bạn có cả tấm áo lá xanh tốt, thi thoảng được điểm bằng vài bông hoa xinh xắn. Cứ như vậy, bạn đã lớn lên theo năm tháng cùng với tôi, chúng ta trưởng thành với nhau và có thật nhiều kỉ niệm!

Sau khi trở thành một thành viên trong ngôi nhà, tôi sắp xếp cho bạn chỗ ở là tại ban công trên tầng thượng. Tại đây, bạn có thể thoái mái hít khí trời, đón những giọt sương sớm vào lúc bình minh. Những chiếc gai trên người bạn không còn non nớt như ngày nào mà đã trở nên cứng cáp, sờ vào là thấy đau nhói. Màu áo của bạn đã chuyển từ màu xanh lá mạ thành màu xanh thẫm quý phái và trưởng thành hơn. Mùa Xuân đến, đôi khi bạn nở chùm hoa vàng pha chút hồng nhạt để vui Tết cùng với tôi và gia đình.

Từ khi có bạn, đi học về, tôi có thêm nhiệm vụ là tưới vun cho bạn. Cây cối cũng như con người thôi phải không bạn, không có nước thì làm sao mà sống nổi.

Có những hôm tôi lỡ để bạn khát, chiếc áo của bạn rũ xuống, thậm chí nhiều lá đang từ màu xanh bị ngả sang vàng. Thường thì, tôi cũng khá vô tâm nên không nhận ra những sự thay đổi ấy, chỉ đến khi mẹ xách tai tôi lên và chỉ cho thấy. Những lần như thế tôi rất thương bạn và tự nhắc mình phải chăm sóc bạn tốt hơn nữa mới được.

Bạn đã làm tôi rất bất ngờ bởi dáng hình “điệu đà”. Ảnh: ĐT.

Ở trong thành phố chật chội và bụi bặm như Hà Nội, chút xanh của cây cối cũng là rất quý. Ngoài việc cho ra những chùm hoa giúp ban công nhà tôi bớt phần nào trống trải chỉ với màu của bê tông thì bạn cùng tấm áo lá ngày đêm chăm chỉ lọc sạch không khí, giảm thiểu bụi bẩn.

Sau một ngày mệt mỏi ở trường với biết bao bài tập, hoạt động thể dục thể thao, tôi có một sở thích đó chính là… ngắm và ngồi trò chuyện với bạn. Bỏ balo trên vai xuống khi về nhà, tôi chạy ngay ra ban công hít một hơi thật sâu và ngồi xuống “trò chuyện” với bạn về một ngày đã qua. Đó có thể là niềm vui nhưng có khi lại là những câu chuyện buồn, bên cạnh gia đình thì bạn cũng là một người rất tin cậy để tôi có thể trải lòng.

Được ngồi đối diện với “thiên nhiên” và tạm thời quên đi những phiền lo trong cuộc sống, tôi thấy mình nhẹ nhõm hơn, tăng thêm động lực để có thể làm tốt hơn nữa công việc của bản thân.

Bạn biết không, bạn chính là tấm gương rất lớn để tôi có thể nhìn vào và học tập. Chuyện là vào Tết năm ngoái, bạn đã rất cao và tỏa nhiều “tay chân” mà mãi chẳng ra hoa, mẹ tôi quyết định cắt bớt cành và chỉ để lại thân chính. Có lẽ, mẹ tôi nghĩ rằng, với thân chính được ưu tiên nguồn dinh dưỡng và nhựa sống, bạn sẽ sớm ra hoa, vừa kịp đón Tết. Vậy mà, bạn ngày càng khô đi, gầy gò, tấm áo lá của bạn cũng rụng dần. Nhìn từ xa, tôi nhiều lúc thực sự nghĩ rằng bạn khó lòng có thể vượt qua thử thách này.

Mẹ tôi bảo hay mang bỏ bạn đi và trồng thay thế một cây mới vào. Thế nhưng trước sự hoài nghi của mẹ và của tôi bạn vẫn đứng vững, kiên cường trước giá lạnh, không gục ngã.

Và rồi, đến mùa Hè, bạn đã hồi sinh. Bạn hồi sinh một cách mạnh mẽ đến mức, tôi cứ ngỡ rằng bạn là một nhân vật cổ tích nào đó chứ không phải là cây xương rồng bình thường. Thân hình gầy guộc đến đáng thương của bạn căng tràn nhựa sống khi bật ra từ đó những chồi non, thậm chí ở cành chính còn điểm bông hoa vàng hồng thân quen.

Những minh chứng về sự hồi sinh của bạn có lẽ âm thầm từ rất lâu nhưng bừng nở ngay trong một đêm. Có lẽ bạn đã gom hết lại những quyết tâm, khát vọng trong mình để một lần nữa rướn lên, tiếp tục sống một cách mạnh mẽ, kiên cường.

Thôi thư cũng dài rồi tôi dừng bút đây. Đón Xuân 2024, tôi chúc bạn sẽ lại có thật nhiều sức khỏe và gắn bó lâu dài với tôi nhé!

Lê Đức Triết (Lớp 12A8, Trường THPT Yên Hòa, Cầu Giấy, Hà Nội)

Nguồn GD&TĐ: https://giaoducthoidai.vn/ben-mai-mau-hoa-post673093.html