Bả chó “độc”

(CATP) Cơn bão đề tràn qua khu phố nhỏ ở vùng ven TPHCM cuốn mọi người theo, kể cả những công chức Nhà nước. Tôi nói vậy là để hình dung được sự mê hoặc khủng khiếp từ tỷ lệ 1 ăn 70 lần của trúng số đề, anh cảnh sát nhớ lại. Trong cảnh nhộn nhịp đề đóm ấy thì con hẻm nhỏ cuối khu phố 6 ở quận vùng ven thành phố vẫn có vẻ yên tĩnh hơn. Đó là con hẻm cụt, khách ra vào rất ít, những căn nhà liền kề sống bình yên. Một vài người bận đi làm suốt ngày, cửa khóa im ỉm, không một chút xáo trộn. Đến một ngày, cả con hẻm ấy và vài nơi lân cận bỗng xôn xao bởi xảy ra vụ cướp. Nạn nhân là bà Phan, khoảng 62 tuổi. Bà sống một mình trong căn nhà cấp bốn, tuy nhỏ nhưng gọn gàng, tươm tất. Đội Cảnh sát điều tra công an quận cử tổ công tác xuống ngay hiện trường khám xét. Cảnh trong phòng khách đúng như vừa có vụ cướp. Bà Phan đang nửa ngồi nửa nằm gần cửa ra vào, hai tay bị trói bằng sợi dây vải, miệng bị nhét chiếc khăn vải nhỏ, cạnh bên là chú chó nằm im lìm miệng sùi bọt trắng, thở hổn hển. Quần áo, đồ đạc trong tủ gỗ để ở phòng khách bị lục lọi, văng tung tóe khắp phòng. Sau khi lấy dấu vân tay tại hiện trường, bà Phan được mở trói và bà bật khóc kể lại câu chuyện bị cướp.

“Lúc đó khoảng 9 giờ sáng, tôi đang ngồi nhà xem tivi thì có hai thanh niên ghé vào hỏi đường. Sau đó một tên đẩy tôi vào góc nhà rồi dùng dây trói tay, nhét giẻ vào miệng. Thấy con chó sủa, chúng cho nó ăn bả độc rồi lục tung tủ đồ tìm tài sản. Chúng lấy đi cái hộp đựng tiền của tôi, bên trong có 5 triệu đồng con gái mới cho để đóng phí gắn đồng hồ nước.

Có mặt tại hiện trường, Ban chỉ huy công an quận trao đổi nhanh với nhóm công tác, theo hướng phải truy tìm thủ phạm trong thời gian nhanh nhất. Cho dù tài sản của nạn nhân bị mất không lớn nhưng vụ việc có tính chất rất táo bạo. Đối tượng đã lợi dụng hẻm vắng để ra tay giữa ban ngày. Nhận chỉ đạo, đại úy Hữu Lê lóe lên suy nghĩ: cần phải kiểm tra lại hiện trường thêm một lần nữa thật kỹ lưỡng, vì dù hung thủ ra tay nhanh gọn nhưng bao giờ hiện trường cũng để lại “hình ảnh” của chúng. Phải tìm bằng được một đầu dây để lần ngược quá trình vụ việc mới hòng phá án nhanh.

Con chó vẫn nằm đó, mắt nhắm nghiền thở phì phì, mảng bọt trắng vẫn dính hai bên mép. Chúng dùng loại bả nào để hạ độc con chó này? Đại úy Lê không ngần ngại kiểm tra kỹ càng. Đến càng gần, anh thoảng nghe mùi nước rửa chén. Sao bả chó lại có mùi này, nó liên quan gì đến mùi nước rửa chén nhà bà Phan đang dùng không? Suy nghĩ ấy khiến anh bước vào bếp kiểm tra, kết quả hai mùi trùng khớp. Dù rất nhiều câu hỏi dồn dập xuất hiện trong đầu người làm án giàu kinh nghiệm, nhưng dường như anh đã có câu trả lời. Đại úy mỉm cười bước ra sân, hít thở một hơi thật dài.

Sau khi đã làm xong hiện trường, Hữu Lê mời bà Phan về cơ quan để ghi lời tường trình. Bà Phan trình bày đúng như lời khai ban đầu tại hiện trường. Trực tiếp ghi lời khai của nạn nhân, đại úy Lê nhẹ nhàng hỏi những điều cần thiết. Anh ghi chép cẩn thận và khi gần xong buổi làm việc, anh hỏi đến “mùi nước rửa chén” nơi miệng con chó. Loại “bả độc” này bà thấy hung thủ làm như thế nào. Đến đây thì bà Phan có vẻ lúng túng. Bà im lặng vài phút và nói với đại úy Hữu Lê rằng, vụ cướp chỉ là một vở kịch do bà làm đạo diễn và kiêm luôn diễn viên chính.

Số là khu phố nhà bà Phan chưa có ống nước máy nên sắp tới, quận và nhà máy nước sẽ cho lắp đặt đồng bộ. Hồi đó, chi phí đặt đồng hồ nước khá cao, khoảng ba triệu đồng. Thương mẹ, con gái bà Phan biếu hẳn 5 triệu đồng để bà còn dư đồng quà tấm bánh. Chưa kịp đóng phí, bỗng một ngày bà nghe mấy người đầu hẻm đánh đề trúng lớn. Mua một con số, nếu thắng trúng rất đậm nên bà quyết “làm giàu” một phen. Năm triệu đồng đóng phí đồng hồ nước bị bà rút dần ra mua số. Đêm bà mơ thấy gì, sáng ra ngoài hẻm bàn thêm với mấy bà nội trợ để tìm số.

Với sự nhiệt tình, các nhà bàn đề đã giúp bà “đốt” năm triệu đồng trong vài ngày. Không biết hợp thức hóa khoản tiền con gái gửi cho mình sao cho dễ nghe mà tránh mang tiếng sa vào đề đóm, bà Phan đã dựng lên vở kịch bị cướp. Để thực hiện, bà ra nhà thuốc mua viên thuốc ngủ về trộn vào thức ăn cho chó, sau đó vào pha nước rửa chén, đánh cho sủi bông trắng xóa rồi đổ lên mõm chú chó cưng. Xong, bà tự làm mọi thứ như vừa có hai tên cướp vào nhà, tạo hiện trường bừa bãi để ai nhìn cũng tưởng thật. Nhưng dưới con mắt nhà nghề giàu kinh nghiệm của đại úy Hữu Lê, trong vài giờ vở kịch đã hạ màn. Con hẻm vùng ven vẫn êm đềm và thỉnh thoảng ai đó lại hí hửng hay rầu rĩ chỉ vì số đề, chứ không hề có cướp.

(Ghi theo lời kể của đại úy Hữu Lê)

Nguồn CA TP.HCM: http://www.congan.com.vn/?catid=703&id=538395&mod=detnews&p=