Tin vào tình yêu trên mạng, cô gái bị bạn trai lừa vào nhà nghỉ và cái kết...

Tôi là một cô sinh viên báo chí năm thứ 3, anh là một kĩ sư xây dựng mới ra trường được 2 năm. Anh và tôi quen nhau rất tình cờ trên mạng, trong một phòng trò chuyện kết bạn.

Ảnh minh họa.

Anh thì làm việc ở Hà Nội và tôi thì lại học KHXHNV ở Sài Gòn, nhưng trên mạng thì mọi thứ lại không xa và không có gì ngăn trở chúng tôi kết bạn với nhau như khoảng cách địa lý thật ở ngoài đời. Từ chỗ nói chuyện vui và hợp nhau, tôi và anh dần liên lạc với nhau nhiều hơn, chia sẻ và quan tâm nhau nhiều hơn.

Anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện và những cuộc chuyện trò diễn ra hầu như hằng ngày. Tôi thấy anh không phải người ba hoa, rất nam tính, ít nói, lại tình cảm và rất biết cách quan tâm đến cuộc sống của tôi từng giờ, từng phút. Những khi tôi nói tôi phải đi nơi này nơi nọ, anh thường xuyên và ân cần thăm hỏi tôi nhiều hơn ngày thường nữa. Tôi hạnh phúc và cho là mình rất may mắn khi có thể gặp được anh một cách quá tình cờ và thú vị đến như vậy. Cứ như vậy suốt mấy tháng trời, tôi yêu anh lúc nào chảng biết.

Có lẽ cô đơn một mình quá lâu, nay gặp đúng đối tượng và anh lại biết cách tán tỉnh quá nên tôi đã đổ rất nhanh, tuy rằng chưa một lần gặp anh. Thế giới của tôi từ lúc đó chỉ có anh và hình ảnh của anh, tôi luôn nghĩ anh chính là duyên phận, là định mệnh của cuộc đời mình và tôi thấy mình như người hạnh phúc nhất quả đất. Tôi nghĩ về anh ngày càng nhiều hơn, luôn mong mỏi được gặp anh, rất vui mỗi lần nghe ddienj thoại hay đọc tin nhắn của anh.

Thậm chí, tôi đã viết trong một cuốn sổ rất đẹp cho anh rất nhiều những lá thư để tâm sự cùng anh. Tôi đã định rằng ngày tôi gặp anh sẽ là ngày tôi tặng anh cuốn sổ ấy, anh sẽ rất cảm động và chũng tôi sẽ rất vui vẻ với nhau. Tôi đã mơ mộng, đã thêu dệt và vẽ ra cho mình một viễn cảnh màu hồng tươi đẹp như trong những bộ phim Hàn Quốc mà tôi đã xem vậy.

Quen biết và trò chuyện, yêu đương với anh được 3 tháng, tôi có một dịp đi thăm họ hàng ở Hà Nội nhân dịp hè. Lẽ ra tôi cũng không muốn đi, vì thời gian không quá nhiều, mà tôi lại đang cần dồn sức học cho năm cuối và chuyến thực tập sắp tới. Khi chưa biết anh, mỗi lần mẹ nói tới việc đi Hà Nội là tôi lại giãy nãy lên, Nhưng từ khi biết anh, tôi như có động lực và quyết tâm hơn để đi Hà Nội. Tôi làm thêm ngày đêm để có thể có thêm nhiều tiền cho chuyến đi, để có thể gặp anh, vất vả thế nào tôi cũng không ngại, luôn tự nói mình phải cố gắng vì anh, để được gặp anh và có những ngày vui vẻ tại Hà Nội, nơi mà tôi chưa một lần được đi đến.

Tôi chờ mong ngày đêm, tính từng ngày từng ngày để đến ngày lên tàu đi Hà Nội và gặp anh. Không biết diễn tả thế nào cho đúng những háo hức và mong chờ đó của tôi, cho nên khi đến ngày đi, khỏi phải nói tôi vui và rộn ràng thế nào. Qua tin nhắn , trên mạng và điện thoại, tôi như cũng cảm nhận được sự mong chờ ngày gặp tôi của anh. Anh liên tục hỏi han tôi về việc huẩn bị hành lý và lịch trình ở Hà Nội của tôi. Đặc biệt khi tôi đã lên tàu, anh liên tục gọi điện thoại để hỏi xem tôi đã đến đâu, có mệt không, có nhớ anh không? Lúc đó, tôi cứ như một công cháu hạnh phúc trong cổ tích vậy, mọi thứ cứ màu hồng tuyệt đẹp.

Anh ra ga Hà Nội đón tôi trong cơn mưa nặng hạt. Anh giống như những gì tôi đã hình dung, và tôi rất hạnh phúc. Tôi an tâm ngồi sau xe máy của anh, người lần đầu tiên gặp mặt, giữa một thành phố xa lạ mà lần đầu tiên mình đến, không đề phòng, không lo sợ.

Anh đưa tôi đi ăn phở vì lúc này đã rất trưa. Tôi vui vì anh đã nhịn đói và đợi cùng ăn với tôi. Tôi cứ lâng lâng và ngỡ mình là người hạnh phúc nhất khi đi xa lại có bạn trai nhiệt tình đưa đón đến thế. Tôi cứ tin anh sẽ đưa tôi đi chơi, đi hẹn hò ở những nơi lãng mạn, sau đó đưa tôi về nhà ông bà. Nhưng bất ngờ thay, khi ăn xong, anh nhìn tôi, cười và nói:

- Em, anh mệt và anh muốn nghỉ trưa một lát. Vào nhà nghỉ cho anh nằm nghỉ tí nhé.

Tôi cứ sợ anh mệt vì đã túc trực chờ đợi tôi từ sáng nên tôi vội gật đầu đồng ý:

- Dạ, anh có thói quen nghỉ trưa mà. Em đi với anh.

Anh chở tôi đi vòng vèo phố phường Hà Nội trong cơn mưa rả rích, chỉ cho tôi chỗ này chỗ nọ, sau đó anh dừng lại ở một nhà nghỉ trong một con đường khá vắng. Tôi không biết mình ngây thơ hay khù khờ khi vô tư bước lên phòng nghỉ cùng anh trước con mắt nhìn dò xét của bà chủ và đứa con trong quầy thu tiền của nhà nghỉ. Khi lên tới phòng ở lầu 2, tôi rất vô tư ngồi ở ghế, còn nới với anh:

- Anh mệt thì lên giường nghỉ đi, em ngồi ở đây là được rồi, em không mệt lắm.

Bỗng nhiên, anh như một con người khác hẳn, anh cởi áo ra, quay người về phía tôi và nói:

- Lên đây với anh nào

- Anh làm gì vậy? Anh mệt thì anh nghỉ đi.

- Em này, anh đang muốn gần em mà, chẳng lẽ vào đây chỉ để nghỉ à?

- Sao lạ vậy anh? Anh làm em sợ

- Em sợ gì? Sẽ vui vẻ mà

Vậy mà mặc cho tôi gào khóc, anh vẫn bế thốc tôi lên giường, hôn tôi, sờ soạng người tôi, tìm cách cởi quần áo trên người tôi. Tôi hoảng sợ nhưng vẫn quyết liệt phản kháng, không cho anh làm điều anh muốn. Anh ra sức dụ dỗ tôi, nói tôi có yêu anh thì phải cho anh chứ, nói anh muốn có kỉ niệm ở Hà Nội với tôi, nói anh yêu tôi và việc quan hệ này sẽ làm cho tình yêu đẹp hơn. Anh còn hỏi tôi, bây giờ không chịu ngủ với anh thì sau này cưới về rồi thì sao?

Tôi bàng hoàng, hoảng sợ, không thể tin được đây là con người mà mình từng yêu thương đó. Chẳng còn gì là hẹn hò lãng mạn, chẳng còn gì là yêu thương chân thành, giờ tôi hiểu điều anh cần ở tôi chỉ là tình dục và tôi chỉ như một con mồi, một thứ “rau” mà anh bỏ công chăn để có thể quan hệ miễn phí. Đau đớn, nhục nhã, tôi cầm điện thoại và dọa sẽ gọi cho công an, anh lúc này mới nổi cáu lên, quát nạt và la mắng ầm lên :

- Bỏ công chăn đến thế mà vẫn không ăn được. Bao nhiêu tiền của điện thoại của bố gọi cho mày. Mày nghĩ bố mày yêu mày thật à? Bố mày chỉ muốn ngủ với mày thôi. Bây giờ mày không chịu cho bố thì mày trả tiền phòng rồi đi đâu tự đi đi nhé, con mất nết.

Anh cầm áo lên và bỏ đi, mặc tôi ngồi khóc trên chiếc giường đã nhàu nát do sự 'quần thảo' nhau vừa rồi. Đau đớn, nhục nhã, ê chề. Hết mơ mộng, hết ảo tưởng. Thì ra tình trên mạng vẫn là tình trên mạng. Đàn bà cần tình yêu còn đàn ông nghĩ về tình dục. Tôi nghĩ về sự lãng mạn của tình yêu, còn anh nghĩ về xác thịt. Không ăn được, bây giờ anh đạp đổ tôi ê chề thế này. Vết thương này sâu và đau quá, ngây thơ quá vậy tôi ơi?

Khánh An

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/tinh-yeu-hon-nhan/tin-vao-tinh-yeu-tren-mang-co-gai-bi-ban-trai-lua-vao-nha-nghi-va-cai-ket-210915/