Lang bang cùng nhà báo, nhà thơ Minh Tự…

Con nợ khóc, chủ nợ khóc, nước mắt hay rượu tuôn cũng cứ nuốt thẳng vào lòng; nức nở, tu tu, hức hức to nhất là mấy cô sinh viên năm nhất, năm nhì… Ấy là “trích đoạn vỡ nợ” quãng đời nhà báo Minh Tự nấu cơm tháng cạnh ký túc xá sinh viên Đà Lạt. Anh tên thật là Lê Văn Minh Tự (sinh năm 1968), hiện sống và viết tại Thừa Thiên- Huế, vừa ra mắt cuốn tạp ký “Trước nhà có cây hoàng mai”.

Hơn 20 năm trước, lúc tôi đang ở Đà Lạt, tình cờ gặp chàng thư sinh “đen đúa” từ Huế xách gói lên “tìm đường sống”. Thoảng thông tin chắp nối, Tự là dân chuyên văn, vừa tốt nghiệp văn khoa Huế, đang vu vơ thất tình thì được người rủ rê về đất sương mờ để… quên buồn, lập nghiệp. Ở thuê ở trọ đủ nơi, rồi anh tá túc dài hạn tại một căn phòng cũ kỹ trên đồi thông khuôn viên Sở Văn hóa Lâm Đồng. Buổi đầu về Đà Lạt, Tự làm đủ nghề: Nỉa đất, thu hoạch rau quả cho các nhà vườn laghim, viết “dạo” các báo, nấu cơm tháng cho sinh viên Đại học Đà Lạt…

Nhà báo Minh Tự và cuốn tạp ký “Trước nhà có cây hoàng mai”. Ảnh: HÙNG PHIÊN

Tôi nhớ, giáo sư Hồ Tấn Trai trong một buổi trên giảng đường, đã đề cập đến Minh Tự: “Tôi biết một cậu thư sinh đang nấu cơm ở gần ký túc xá sinh viên. Tôi có hỏi cậu: Biết không lãi sao vẫn làm, cậu vui chứ? Cậu nói rằng: Em thấy thích, vui vì muốn giúp các bạn sinh viên. Đấy, trong lúc lo thân mình chưa xong, cậu ấy vẫn bươn bả giúp mọi người. Tôi thấy đây là một hành động dấn thân, chỉ có tuổi trẻ mới làm thế. Các bạn thích điều gì, hãy hành động ngay đi. Rồi trải nghiệm sẽ thuộc về các bạn…”.

Thế rồi Tự chuyển sang làm báo chuyên nghiệp. Sau nhiều thử thách, anh trụ lại Báo Lâm Đồng. Mặt mũi hốc hác, áo quần sẫm sờn, một túi xách “đựng đủ thứ”, vậy là Tự đi viết báo, làm thơ. Miệt mài lăn lộn cùng đủ hạng người, thâu đêm suốt sáng ngồi viết dưới bất kể bàn bụi, nến, đèn dầu, đèn điện chập chờn. Thiên hạ bắt đầu biết đến cái tên Minh Tự “múa gậy” trên nhiều trang báo khắp nước.

Thế nhưng anh chỉ ăn nằm với Đà Lạt đúng một thập kỷ, rồi xuôi xe đò về lại Huế định cư. “Tự ở Đà Lạt chỉ mười năm à?”, nhiều bạn bầu thốt lên như vậy khi có người “đếm” thời gian anh ở xứ ngàn sương. Bởi anh đã từng giờ sống hết mình với một Đà Lạt ngày kham khó; miệt mài thăng hoa ở nhiều thể loại, được lắm kẻ đồng cảm. Chỉ với mười năm, bao nhiêu ngóc ngách của Đà Lạt - Nam Tây Nguyên đã được Tự xới tung, ôm trọn. Quả thật, nghề báo - nghề lang bang đã chọn anh.

Tôi cứ nghĩ, cuốn sách đầu tiên anh sẽ viết về Đà Lạt, thế nhưng là Huế. “Nói gì thì nói, cái gì gắn với tuổi thơ quê hương luôn như mặc định. Huế thì nhiều người đã viết, thế nhưng “góc nhìn” luôn là điều rất riêng của mỗi người. Khi đã yêu thì yêu tới bến…” - Tự bộc bạch.

Mỗi vùng đất một tạng người, có hay có dở nhưng sự độc đáo thì không thể trộn lẫn. Trong cuốn tạp ký “Trước nhà có cây hoàng mai”, Minh Tự đã bộc lộ cái nhìn một “người nước Huế” không cần sống giàu, chỉ cần sống thơm… Không cầu kỳ đao to búa lớn, những dòng viết của Tự về Huế luôn là cái anh đã trực tiếp nếm trải hoặc bắc cầu từ những người mà anh tìm hiểu. Anh cảm nhận lối sống, lối ăn, lối chơi kiểu Huế một cách tự nhiên theo suy nghĩ của mình, có sao nói vậy, thấy đâu viết đó, mà đằm mà lay…

Nhà văn “mệ” Vĩnh Quyền nhận xét: “Trong sách này của Minh Tự có dấu ấn một thời sống bên ngoài Huế và cách nhìn - nghĩ của nghề báo, nó làm nên khác biệt với những tác giả viết về Huế - khúc ruột của mình - bằng tinh thần cực đoan đáng yêu kiểu “không nơi nào có được” hoặc “chẳng thể nào đổi khác”.

Nguồn Dân Việt: http://danviet.vn/van-hoa/lang-bang-cung-nha-bao-nha-tho-minh-tu-687816.html