Vẻ đẹp của nỗi đau và những vết sẹo trong tâm hồn...

Và mọi người vẫn thường chấm điểm nhau theo những thang bậc về sự sang trọng, danh lợi. Nhưng cuộc đời tôi cứ thế này thôi, có một buổi tối đẹp trời bên người bạn thú vị...

Lần gần đây nhất ngồi lại với anh bạn người Canada của tôi, anh ấy đã hỏi tôi rằng:

- Cloud thích tatto không?

- Có chứ, em không có một hình xăm nào, nhưng em thích chúng lắm!

- Vậy à, anh thì thích cái vết sẹo hơn, không có nghĩa anh nghĩ xăm là xấu, nhưng anh lại thấy vết sẹo đẹp hơn những hình xăm nhiều.

- Đẹp hơn??

Tôi nói mà phì cười, dù biết Max_bạn tôi_là một gã lập dị, nhưng để mà thấy rằng những vết sẹo mới là vẻ đẹp thật sự thì...

Thế rồi Max vạch chân, vạch cổ, chỉ cho tôi nhưng vết sẹo chằng chịt trên người anh, chủ yếu là do tai nạn trong những cuộc phượt đường dài. Và anh nói:

- Mọi người thường thích xóa mờ hoặc che giấu các vết sẹo nhưng lại rất thích phô diễn những hình xăm trên người mình. Anh thì ngược lại, anh quý những vết sẹo, dù hình thái nó xấu nhưng nó là dấu ấn cho những trải nghiệm của anh...

Và rồi anh cầm lấy tay tôi đặt vào cổ anh, dưới vết sẹo dài xấu xí là những hạt nhỏ nhấp nhô trên xương quai xanh_hay chính là 14 chiếc đinh được khoan trực tiếp vào xương để cố định lại phần chấn thương đã khiến xương gãy đôi hoàn toàn.

Tôi nhăn mặt khi nghĩ đến cảnh họ khoan kim loại vào người anh, khi nghĩ đến những đau đớn mà anh đã phải chịu. Nhưng anh thì cười lớn, và vừa dùng tay mình để chỉ dẫn tay tôi đến chỗ từng chiếc đinh, vừa đếm theo số thứ tự của từng chiếc.

- Đó là chuyến đi rất thú vị, anh đã đạp xe quanh nước Pháp, giống như tham gia giật giải Tour de France cho riêng anh hahah....Nước Pháp đẹp lắm, nhưng cô đơn quá...

....one,two, three, four.... thirteen, fourteen... Mười bốn nỗi đau của anh trải dần theo từng ngón tay tôi.

Nhưng anh không nói một câu nào về sự đau đớn. Anh nói về cái đẹp, cuộc hành trình...và sự chấp nhận "no pain, no gain".... vết sẹo lồi lõm xấu xí của anh giờ lại trở thành một điều đáng tự hào, sáng lấp lánh trong mắt tôi như chiếc huân chương dành tặng kẻ anh hùng.

- Em cũng có 3 viết sẹo nè! _Tôi hào hứng khoe _ Nhưng toàn vì em hậu đậu.

- Tốt! Tốt lắm! _Max nói_ Anh cho rằng những người chưa từng mang sẹo là những người nhạt nhẽo.... Cloud "không nhạt nhẽo" hahah

Tôi cũng cười đồng tình với anh. Vậy mà có đôi lúc trong quá khứ, tôi đã mặc cảm đến chán chường về những vết sẹo ngoài da và cả trong tâm can, khóc lóc đến mệt nhoài vì những nỗi đau cả trong lẫn ngoài. Nói dối, lẩn trốn, cô độc ôm lấy vết thương...

Nhưng nay nhờ anh mà tôi hiểu rằng, quá khứ dù đã sứt sẹo thế nào, và hiện tại là ghép nối của những vết cắt đã liền vẫn đau âm ỉ ra sao... thì tất cả những dấu ấn xấu xí đó đều góp phần tạo nên tôi bây giờ_ phần nào trầm lắng, phần nào chiêm nghiệm. Phần nào ấy chẳng khiến tôi giàu có về vật chất nhưng sung túc thêm nhiều lần trong tâm hồn.

Và mọi người vẫn thường chấm điểm nhau theo những thang bậc về sự sang trọng, danh lợi. Nhưng cuộc đời tôi cứ thế này thôi, có một buổi tối đẹp trời bên người bạn thú vị, kể những câu chuyện đầy màu sắc từ đầu kia quả đất, thấy đã sống không uổng và thấy bản thân không nhạt nhẽo. Mong cầu gì hơn?Kiếp này, mang sẹo, đủ rồi

St

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/tinh-yeu-hon-nhan/ve-dep-cua-noi-dau-va-nhung-vet-seo-trong-tam-hon-77501/