Tôi cũng muốn… có vợ

I am đàn bà? Hẳn rồi. Nhưng vì sao tôi lại muốn có... vợ? Có vợ tiện đủ đường.

Ảnh minh họa - Nguồn: Internet

Có vợ, tôi sẽ yên tâm vợ (phải) chung thủy. Còn tôi tha hồ trăng gió, xao lòng mà không hoặc ít bị lên án hơn vợ. Chuyện nhăng nhít được coi như “chiến công” hiển hách, chứng tỏ bản lĩnh. Đàn ông ngoại tình dễ được bỏ qua, kiểu “đàn ông ấy mà”... Còn vợ, dư luận xã hội sẽ xỉa xói nàng. Nếu nghi ngờ vợ xao lòng, tôi có thể thượng cẳng tay, hạ cẳng chân với nàng chứ tía tôi cũng chả dám đi tìm tình địch để gây sự. Có khi vừa mất vợ, lại vừa mất mạng. Thôi, thà mất vợ.

Có vợ, tôi có chỗ để xả sì trét, quát tháo mỗi khi bực bội chuyện cơ quan. Về nhà cứ trút vào đầu vợ con, mà nàng chả dám hó hé. Ở cơ quan, quát mắng lại sếp thế quái nào được.

Có vợ, tôi chả mất công đi học “bí kíp” với lại kỹ năng làm mẹ, làm vợ. Chả phải đọc sách dạy phụ nữ “Nghệ thuật làm vợ”, “Bí quyết giữ chồng”, “Làm gì khi người thứ ba xuất hiện?”... cũng chả cần tìm đến chuyên gia tư vấn hay bạn bè để khóc lóc, chia những nỗi niềm bất mãn chồng. Thế quái nào mà sách “dạy” phụ nữ phải thế này thế kia quá trời, trong khi chẳng có mấy cuốn hay khóa học dạy đàn ông cách giữ vợ, cách chinh phục phụ nữ, làm gì để đáp ứng... sinh thái cho vợ, chẳng hạn. Thế cũng thấy ưu điểm và nhược điểm của mỗi bên. Ai mới khiến xã hội phải mất công giáo dục?

Có vợ, vợ phải luôn...đẹp trong mắt tôi, từ lúc yêu cho đến lúc tôi… chán. Nàng không được đầu bù tóc rối, mặt phải luôn tươi cười niềm nở. Hihi, và nàng phải đầu tư trí tuệ để tìm mua những áo ngủ mấy loại nội y sexy để quyến rũ tôi. Mà nói thật (hơ hơ) đàn ông lúc “lâm trận” để ý quái gì đến quần với chả áo. Rõ dở hơi. Còn tôi, tha hồ quần đùi, ở trần nhỏng nhảnh đi lại trong nhà, chân gác lên bàn ghế hớ hênh thế nào cũng chả lo ai đánh giá “không đoan trang”. Nếu vợ phát tướng hay... tốt bụng, tôi có thể chê trách, dè bỉu, cũng là cớ hay để tớ đi kiếm hoa thơm, cỏ lạ. Còn đàn ông bụng trống chầu cỡ nào, hết xí quách cũng... chả sao. Có bà vợ nào ly dị chồng với ly do bụng to không? Gớm, đàn bà họ kiên định nhẹ nhàng, tế nhị lắm. Ra tòa, họ chỉ nói “không hợp nhau”, rồi khóc một mình hoặc cùng lắm... khóc với nhau. Lắm khi bà được chia sẻ còn khóc to hơn bà chia sẻ.

Trong công cuộc bảo vệ và giữ gìn hạnh phúc gia đình, vợ phải luôn chú ý và tút tát lại nhan sắc cho vừa mắt chồng, để chồng không lạc lòng. Chẳng những khi nhan sắc hao sụt, mà ngay khi nhan sắc còn ngời ngợi vợ cũng luôn chăm chỉ bồi đắp, bảo trì, kết quả lắm khi làm cho nó... tổn thất hơn. Đến tuổi mất tự tin, vợ sẽ đi tìm sự hỗ trợ của dao kéo, mũi bỗng cao vút trời xanh, mông, ngực bỗng vĩ đại khác thường khiến chồng phải bối rối hiện tượng “vợ lạ”. Ôi cha, còn bao căng thẳng, lỡ yêu bạo lực tí thì của nả dễ méo mó, xộc xệch.

Có vợ, tan sở tôi có thể đi làm vài ve cùng chúng bạn mà chả bận tâm vì đã có vợ lo cho con, nếu mình say xỉn, về nhà ói mửa đã có người dọn. Lại còn được pha cho ly nước chanh uống giã rượu. Có nhiều bài báo tư vấn các bà vợ cách chăm sóc chồng say xỉn. Có vợ, tôi chả cần phải giỏi việc nhà, chả cần phải làm gì cũng có cơm bưng nước rót. Tôi chỉ cần...tắm cho tôi, để khỏi phiền vợ toàn tập là xong.

Điều quan trọng, có vợ, có người mang nặng đẻ đau, sản sinh cho dòng họ nhà mình kẻ nối dõi. Còn mình chỉ cần tỏ ra thông cảm với tình trạng của đối tác, chia sẻ vài lời nịnh nọt tôn vinh thiên chức của phụ nữ là xong. Người cho con bú cũng là vợ (may chưa chứ). Con hư thì cũng tại mẹ. Lỡ chẳng may bỏ nhau, con nó cũng đi theo mẹ, mình rộng cẳng đi kiếm tình mới.

Có vợ, vợ hơi heo héo hay về chiều là mình có lý do để chê trách hay xét nét, kiếm cô khác. Còn mình tuổi càng cao càng được tiếng phong trần, kinh nghiệm. Đàn ông 80 tuổi vẫn kiếm được em ngon, trẻ trung, tươi mởn và sản xuất được hậu duệ; chứ vợ tuổi heo héo thì…

“Em ơi dậy nấu cơm, đàn bà gì ngủ ngày say sưa thế?!”, dụi mắt mãi mới nhìn thấy ông chồng đang lay chân mình. Hóa ra tôi…ngủ mơ.

MAI HẠNH

Nguồn Lao Động: http://laodong.com.vn/lao-dong-doi-song/toi-cung-muon-co-vo-598677.bld