Thơ tình: Đông về tê tái

Thu đã hết chỉ còn đông tê tái / Ngập xuống vùng hoang vắng của lòng ta

Đông về tê tái

Đông đã về đi ngang qua đầu ngõ
Một chút chiều lạnh bước vào sân
Em tôi buồn đôi mắt chợt bâng khuâng
Tìm đâu đó... mùa thu xưa chốn cũ

Đêm trắng quá, lạc loài đêm tóc rũ
Chiêm bao còn mơ ngủ chốn miền hoang
Trong miên man những ký ức vo tròn
Khẽ lay gọi trong mộng hoa biêng biếc

Ngủ đi em, chưa rằm trăng vẫn khuyết
Nối đêm vào nơi ấy vạn vì sao
Có vì sao nào lạc mãi tận trời cao
Là đôi mắt anh dõi theo em đó

Anh đứng giữa rừng phong lộng gió
Hắt hiu đời vàng võ bóng tương lai
Vịn lấy em để nghĩ đến ngày mai
Làm điểm tựa quay nhìn về quá khứ

Có phải em - bên kia triền đông ấy
Là dáng xuân đài các đợi chờ ai
Cả một đời - lãng tử cõi phong sương
Cũng hối tiếc - chưa một lần dừng lại.

Thu đã hết chỉ còn đông tê tái
Ngập xuống vùng hoang vắng của lòng ta
Em và anh cứ ngỡ chẳng thể xa
Sao vẫn phải… đợi chờ ngày gặp mặt!

Bạn hãy gửi những bức THƯ TÌNH, THƠ TÌNH đến địa chỉ tamsudocgia@gmail.com, chúng tôi sẽ đăng bài miễn phí trong thời gian sớm nhất!

Nguồn Dân Việt: http://danviet.vn/song-tre/tho-tinh-dong-ve-te-tai-725823.html