Thơ tình của Nguyệt Phạm và Phong Việt
Có một sự thú vị… không hề nhẹ là ngày thơ Việt Nam năm nay trùng khớp với lễ tình nhân Valentine. Vậy thì đâu có lý do gì để bỏ qua những bài thơ tình, nhất là thơ của những tác giả trẻ.
Một Thế Giới xin chúc bạn đọc một lễ tình nhân nồng nàn và đầy chất thơ qua các sáng tác của Nguyệt Phạm và Phong Việt – hai cây bút được rất nhiều bạn trẻ yêu thích.
* Thơ Nguyệt Phạm
Nhà thơ Nguyệt Phạm
1. Em tin giấc mơ
Em bực bội với giấc mơ nghèo nàn
Trong ngôi nhà ẩm thấp tường đất hóa vàng
Mẹ vẫn lom khom với mâm cỗ
Mà em tâm trí đi đâu
Em bực bội với giấc mơ cao sang
Em chỉ là người dự phần và tự ép mình giả vờ chúc phúc
Sao em không được phép ích kỷ
Sao em bất đắc dĩ phải làm người tư vấn
Dù trong dạ rối bời
Ai đó đã đi đâu
Em hụt hơi và hụt chân
Em bực bội với giấc mơ hạnh phúc
Khi em trốn chạy đổ dốc trên chiếc xe rách nát
Sao anh lại đuổi theo
Để làm gì?
Mình đâu có yêu nhau
(là em nói dối đấy)
Sao anh lại hôn em
Một cái hôn nhẹ nhàng trong mơ
Làm khi thức giấc em bàng hoàng đổ bệnh
Vì ngoài đời, mình đã có thỏa thuận
Không yêu nhau.
(Hay thỏa thuận đó mình em tưởng ra?)
2. Có gì khác nhau?
Có lần em chỉ muốn mạnh dạn đặt bên cạnh ai một cái nắm tay chia sẻ...
nhưng em sợ những ẩn ý của mình cứ thế lộ ra ngoài
Có lần em muốn liều mình thố lộ...
nhưng em sợ một cái cười gượng gạo
Em tiếc sợi tóc con chưa sống đời của mình phải loay hoay bám trên cổ áo
Nên... đành im lặng
Nên em... nằm im.
Có một chu kỳ
Em mất quá nhiều máu
Xanh xao và xây xẩm
Để sóng sót em phải nằm im
Để máu khỏi chảy ngoài thơ ra em không được làm gì
Kể cả suy nghĩ
Mà nằm im nghĩa là em đang chết
Mất máu sẽ dẫn tới chết
Cái chết nào đem lại thanh thản và sự sống nào lại cành khổ đau?
3. Cô độc ở đâu đó
Đêm đó trong gian phòng khách sạn lúc hai giờ sáng
Người trực ca chào em bằng tiếng chào nghiêm nghị
Đôi tay run run loay hoay với chiếc bình nấu nước
Quàng tới quàng lui sợi dây điện cứ kéo lòng thòng.
Đêm đó gọi điện thọi tứ tán vẫn không tìm ra chìa khóa căn phòng hai lẻ hai
Căn phòng đặt từ hôm qua
Em ngồi chờ căn phòng hai lẻ hai gà gật, đói, lạnh và ngột ngạt toàn mùi khói thuốc lá Con Mèo
Con Mèo làm em buồn ngủ.
Chiếc ghế cũ mèm
Em ước gì nó đã rách để em có cớ trách cứ
Hai giờ sáng cứng ngắt
Bên bàn một xâu bánh ít lăn lốc cái nguyên cái trần
Một mụ nhện đen như phù thủy cứ lẩn quẩn bò tới bò lui.
Chẳng có thứ gì liên quan đến em.
Chỗ này lạnh!
Mà em ko dám nhớ anh
Nên em chỉ biết tiêu khiển với nhện
Hy vọng nó không có độc
Để em không dặt dẹo đứ đừ như hôm trót lỡ gặp anh.
* Thơ Phong Việt
Nhà thơ Phong Việt
1. Cần một người mua dùm viên kẹo
Có những khoảnh khắc trong đời không ai ngờ trước được
và ta buông tay
là vĩnh viễn...
Chẳng phải chính cuộc đời đã kéo ta đến sát bờ vực
chẳng phải những hơi thở cũng bị lấy mất khi ta đang thoi thóp
chẳng phải thế gian đã quá chừng ác độc...
từ chối những tháng ngày ta cố sống tốt hơn?
Ta cần một bờ vai để biết nói lời cảm ơn
cần một người ngồi bên cạnh để nghe ta khóc
cần một người mua dùm viên kẹo ngậm cho vơi bớt những cay đắng
cần một người nắm tay và chỉ dùm ta một con đường khác
giữa bóng đêm...
Ta không hề muốn mất đi cảm giác ngửa mặt mình đón những giọt mưa đến hỏi thăm
mỗi sáng vùi mình trong chăn và thèm một tách choco nóng
những lần nhìn thấy những hạt mầm tách mình ra khó nhọc
nhớ những hoàng hôn ngoài kia
và ghét những ngày ẩm thấp
biết bao nhiêu...
Sẽ là hạnh phúc nếu ta có cơ hội để chọn lựa gạt bỏ hết khổ đau
ta sẽ chọn mặc quần jean và áo sơ-mi đi ra phố
ta sẽ chọn mỉm cười với tất cả những người đã yêu thương ta lẫn từ bỏ
ta sẽ chọn một quán cóc để ngồi với những người xa lạ
ta sẽ chọn đi bộ sau một ngày mệt lả
để thấy mình bớt lạc lõng với mọi người
Ta không chọn nơi sinh ra nên đã chọn cách kết thúc một cuộc đời
vào giây phút thấy thương mình như đứa trẻ
chỉ muốn được ai đó ôm vào lòng cho mình khỏi quị ngã
nhưng có những yêu thương cũng bắt ta phải trả giá
đến tận cùng...
Có những khoảnh khắc trong cuộc đời này ta phải chấp nhận mình là kẻ vô ơn!
2. Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
khi nhìn thấy người bước đi bên cạnh người không phải ta mà là một người khác...
Để biết trái tim từ đó mất đi khái niệm về ánh sáng
để biết cuối cùng cũng phải nhường bờ vai kia cho một ai bước đến
để biết khi tung đồng xu lên là phải chọn làm người thua trước
để biết không có nỗi đau nào là cân đong đo đếm được
ngày hạnh phúc bỏ rơi...
Chúng ta đã từng sợ không nắm giữ được một quãng đời
nên nếu muốn khóc thì đừng khóc
nên nếu người muốn gào lên thì hãy cắn vào tay ta để sẻ chia những hằn học
nên nếu người hằng đêm chong mắt tìm một ngôi sao băng vụt sáng
thì cứ tin qua từng đêm trắng...
(rồi sẽ tìm thấy điều mình cần...)
Nhưng người đã ngoảnh mặt đi khi ánh mắt chưa kịp chạm vào lãng quên
cho người bước đi bên cạnh người nhoẻn miệng cười hạnh phúc
cho những trắc trở bỏ lại hết cùng một quãng đời đau đớn
cho một gương mặt thương yêu vùi thật sâu dưới từng lớp cát
để sống với những gì mình đang nắm giữ trong tay!
Chúng ta đã từng tuyệt vọng đến mức sợ cả những tiếng cười
đến mức tự hỏi bản thân cần chi phải sống
đến mức nhìn một chiếc lá rơi mà cũng ứa nước mắt
đến mức đột nhiên muốn chưa hề gặp nhau trong một phần ký ức
có lẽ người sẽ vui...?
Người đã bước đi với lựa chọn phó mặc mình cho cuộc đời
phó mặc mùa đông ở trong tim vĩnh viễn
phó mặc những giấc mơ chỉ luôn thấy mình chạy trốn
phó mặc mái tóc từ nay chỉ còn tự mình chải buột
phó mặc những ngày nóng sốt
nằm và nhớ một đôi tay...
Đó là lần đầu tiên trong đời ta cúi mặt
còn hơn những gì có thể gọi tên là đắng cay...
chúng ta đi qua nhau như những người xa lạ
người quay đi để ngăn trái tim mình hóa đá
ta cắn răng để giữ nước mắt mình không thể...
không ai giống như ai?
Còn biết bao nhiêu lần trong đời sẽ gặp lại nhau nữa đây?
Thanh Nhã
Chú thích ảnh đại diện: Tập thơ tình thứ 2 Từ yêu đến thương của nhà thơ Phong Việt