Thầm yêu sếp, tôi phải làm sao?

Tôi năm nay 27 tuổi, là một cô gái cao ráo, xinh đẹp. Tôi tốt nghiệp một trường đại học danh tiếng tại Hà Nội và xuất sắc thi đỗ vào một tập đoàn lớn với mức lương nhiều người mơ ước.

Gia đình tôi ở quê rất nghèo vì vậy ngay từ nhỏ tôi đã chỉ biết lao đầu vào học để luôn được đứng trong những thứ hạng cao. Tôi trở lên "nổi tiếng" khắp vùng quê nơi tôi sinh ra và lớn lên. Thế nhưng chính vì cuộc sống nghèo khó và việc học quá nhiều khiến tôi trở thành một cô bé dễ tin người ngoài xã hội. Đôi khi tôi bị bạn bè gọi là "gà tồ". Nói vậy để các bạn thấy rằng có những điều dễ dàng với người này nhưng khó khăn với người kia. Việc tôi đang vấp phải là một câu chuyện có thể rất dễ giải quyết với các bạn, nhưng thực sự nó đang làm tôi rối trí và rất mong lời khuyên từ các bạn.

Như đã nói, sau khi ra trường tôi thi đỗ vào một tập đoàn lớn. Tôi đã nhắm đến tập đoàn này từ rất lâu trước đó nhưng bao năm trước tôi không thi đỗ hoặc có những đợt thi và vị trí không phù hợp với năng lực, bằng cấp cũng như mong muốn của tôi. Tôi trở thành một trong 10 người của cả nước được nhận vào tập đoàn danh tiếng. Về tập đoàn, tôi được phân công việc thư ký giúp việc cho giám đốc khu vực. Ngay ngày đầu tiên phỏng vấn để trao đổi lần cuối về công việc trước khi quyết định được nhận hay không, tôi đã được giám đốc khu vực mô tả rất rõ về công việc: đó là phải đi lại nhiều, phải có những chuyến công tác dài ngày, là phải tiếp khách, chuẩn bị giấy tờ, vào số liệu, tư vấn, đọc báo cáo, xếp công việc trong tuần, xếp lịch hẹn, trả lời email và các cuộc gọi... Tôi đã sẵn sàng cho một núi công việc trước mắt và thực sự hào hứng với nó.

Tuy nhiên, khi vào việc tôi mới thấy tần suất đi công tác quá nhiều. Tôi thường xuyên có những chuyến đi dài ngày với sếp. Rồi công việc hợp nhau đã khiến chúng tôi xích lại gần nhau hơn. Trái tim tôi xao xuyến vì sếp. Anh là một người tài năng, galang và nghiêm khắc. Tuy nhiên anh lại sống rất tình cảm. Tôi nghĩ tôi hiểu con người anh. Chỉ tiếc là anh đã có vợ và hai con gái còn nhỏ. Điều này tôi biết qua những người khác trong tập đoàn nói lại.

Tôi biết mình đã thầm yêu anh nên cố gắng hết sức để tránh xa. Tuy nhiên trong một ngày mưa gió, khi ở lại công ty muộn để giải quyết giấy tờ cùng nhau, trong một khoảnh khắc khi tôi sang phòng lúc anh mệt, anh đã với tay ôm lấy tôi lúc tôi khoác cho anh chiếc áo rơi xuống đất. Lúc đó tim tôi như có một luồng điện chạy qua. Khi ấy tôi biết anh cũng có tình cảm với mình. Thế nhưng sau lần ấy không thấy anh nói gì nữa, mọi việc lại bình thường vào những ngày hôm sau.

Rồi lần khác, khi chúng tôi chung xe để đi công tác. Tôi lên xe và bất ngờ anh là người lái. Anh đã cho tài xế ở nhà. Tôi không hỏi gì thêm. Có lẽ lúc đó trái tim bấn loạn đã khiến tôi không còn đủ thời gian để nghĩ thêm nữa. Xe cứ thế phóng đi và chúng tôi không nói với nhau câu nào. Trên đường đi công tác, anh đưa tôi đến một nơi rất đẹp, nhưng chỉ để ngắm và rồi cả hai đi tiếp. Đến nơi anh cũng không thuê phòng chung. Anh làm đúng vai trò nhân viên và sếp. Nhưng thực sự tôi đã xao xuyến trước sự đối lập của anh: vừa có chút gì lạnh lùng, vừa có cái gì ấm áp. Tôi chưa bao giờ dám hỏi anh về tất cả những gì đã diễn ra.

Có hôm như thường lệ tôi làm việc muộn và thường là người cuối cùng ra về. Bất chợt nhìn ra cửa tôi bắt gặp anh đứng nhìn mình từ lúc nào. Tôi luống cuống. Anh mở cửa bước vào và nói "để anh đưa em về". Trên đường về tôi cũng không dám nói câu nào. Xuống xe, anh nói "em về cẩn thận". Tôi lên phòng, nhìn xuống vẫn thấy anh dừng xe một lúc lâu mới thấy anh về. Tôi khóc, tôi thực sự khóc vì sự bất lực của trái tim mình. Tôi đã yêu anh rất nhiều. Nhưng khoảng cách từ anh mang lại và từ tự bản thân tôi đã khiến tôi không dám bước qua. Tôi có cảm giác anh cũng có tình cảm với tôi nhưng anh đang phải đấu tranh điều gì đó. Nói về công việc, chúng tôi nghiêm túc và không khoảng cách. Nhưng dời công việc, không ai đủ tự tin để nói về một điều gì khác. Lòng tôi trống rỗng và buồn thê thảm. Tôi thực sự gục ngã trước con người như anh. Trái tim tôi dành tất cả về anh.

Bây giờ tôi không biết phải làm sao nữa. Tôi biết rõ câu trả lời là phải dời việc khỏi công ty và đi một nơi thật xa để quên anh, để tránh cho diễn biến khác có thể xảy ra. Nhưng thú thực tôi cần tiền lo cho gia đình. Tập đoàn này chính là ước mơ mà bao năm tôi theo đuổi. Tôi thực sự không dễ dàng để từ bỏ nó. Ở đây tôi gần như có tất cả: tiền bạc, địa vị, sự phát triển sự nghiệp và tình cảm với anh. Tôi bối rối, mong mọi người một lời khuyên. Xin cảm ơn thật nhiều!

hanhngan....@gmail.com

Nguồn Tầm Nhìn: http://tamnhin.net/tham-yeu-sep-toi-phai-lam-sao-129510.html