Phận “gái gọi” thành giảng viên đại học

- Tôi quen anh từ khi tôi vừa tròn 20 tuổi, cái tuổi tưởng như chẳng biết gì ngoài việc học ấy thì tôi đã biết yêu. Yêu người đàn ông hơn cha tôi 1 tuổi. Tôi yêu anh khi tôi 20 nhưng cuộc đời tôi đã đầy những sạn sỏi, khi cái quá khứ chẳng mấy tốt đẹp nhiều hơn cái tuổi của tôi.

Tôi là con gái nhà quê, 17 tuổi tôi đã phải nghỉ học khi đang dang dở lớp 12 để đi làm kiếm tiền mưu sinh. Gánh trên vai mình 2 bố mẹ già yếu và 2 cậu em trai học cực giỏi. Tôi yêu họ và không muốn đứa em nào thất học, không muốn những cơn đau hành hạ bố mẹ tôi khi không có tiền đi viện. Tôi đã kiếm tiền bằng mọi cách kể cả cách làm “gái”. Tôi chẳng có thời giờ để nghĩ đến bản thân mình... Nhưng 1 điều mà tôi không thể quên là tôi thèm học, thèm học 1 cách điên cuồng. Sau những đêm kiếm tiền không biết mệt ấy tôi lại lao vào học. Chưa bao giờ tôi nghĩ mình chùn bước, tôi vào đại học với số điểm cao thứ 2 của 1 trường danh tiếng, nhưng tôi vẫn kiếm tiền bằng công việc nhơ nhuốc ấy để tiếp tục lo cho gia đình, các em. Rồi tôi gặp anh trong nhà hàng nơi tôi làm việc, tôi không quá xinh nhưng tôi là 1 cô gái có ngoại hình tương đối ổn và nhất là cặp kính cận đã phần nào nói lên tôi có vẻ như có học hơn các cô gái cùng nghề, cách ăn mặc của tôi cũng khác họ. Rồi anh thường xuyên đến đó và gọi đích danh tên tôi, cho tôi tiền để trang trải cuộc sống... Anh, người đàn ông 48 tuổi nhưng trông anh dường như trẻ hơn cái tuổi 48 của mình, người nhỏ nhắn, trắng trẻo và rất nhẹ nhàng. Anh đã có vợ và 2 đứa con ngoan, học giỏi, gia đình anh giàu có nhưng chẳng có gì là hạnh phúc. Anh đã ngỏ lời yêu tôi khi đến thăm không gian yên bình của tôi ở xóm trọ sinh viên nghèo, thăm cuộc sống sinh viên giản dị của tôi. Anh yêu tôi, tình yêu chân thành của anh đã nuôi dưỡng thêm ước mơ trở thành giảng viên của trường đại học. Tôi nghỉ làm và chuyên tâm hơn vào việc học, tôi chẳng phải lo lắng gì đến tiền, bởi có nhà tài trợ là anh. Anh bỏ vợ, ra đi với 2 bàn tay trắng vì không thể chấp nhận được người đàn bà không chung thủy ấy, anh về ở với tôi. Chúng tôi ở nhờ nhà người bạn cùng cơ quan và cũng là nhân viên của anh. Cuộc sống tuy thiếu thốn nhưng cực kỳ hạnh phúc, chưa khi nào tôi cảm nhận được hết giá trị của mình như lúc này, anh luôn tự hào về tôi, anh đưa tôi đến những nơi sang trọng nhất, gặp những người lịch sự nhất. Chưa một lần anh nhắc về quá khứ của tôi và tôi cũng quên nó, bởi hiện thời tôi là một sinh viên điển hình của trường. Tôi giống như người vợ hiền thực thụ của anh và chăm lo cho gia đình nhỏ của mình, chúng tôi đã có tiền mua căn chung cư rộng rãi với đầy đủ tiện nghi... Bốn năm sau tôi tốt nghiệp đại học, chúng tôi có lễ cưới tuy nhỏ nhưng vô cùng ấm cúng và hạnh phúc. Khách mời chỉ có 20 mâm cỗ trong khách sạn sang trọng nhưng có nhiều người vì tò mò muốn xem mặt cô dâu trẻ và học giỏi đã tự đến không cần giấy mời khiến buổi tiệc lên đến hơn 40 mâm. Tôi như nằm mơ khi nhìn lại cuộc đời mình, những đứa như tôi đã không thể đứng dậy , đứa thì nghiện ngập, đứa thì vào trại, đứa thì đi làm cắt tóc gội đấu, có lẽ chẳng thể tìm được người thứ hai như tôi. Hạnh phúc, may mắn và bình yên, hai đứa em tôi cũng tốt nghiệp đại học và đi làm cho công ty lớn của nhà nước. Cũng đúng thôi, tôi đã cố gắng, nỗ lực không mệt mỏi để trở thành người đàng hoàng. Đồng tiền mà tôi kiếm được cũng dành cho những việc ý nghĩa cao đẹp. Kết quả đó là phần thưởng cho những hy sinh của tôi. Ra trường với tấm bằng giỏi, thủ khoa với mức điểm cao kỷ lục 9.03, tôi được nhà trường giữ lại làm giảng viên. Tôi biết ơn chồng mình, người đàn ông đã cho tôi mọi thứ , đã hy sinh tất cả cho tôi. Anh được đề bạt làm giám đốc nhưng anh đã từ chối chỉ vì một lý do:" Anh muốn dành tất cả thời gian và tình yêu cho em, không chia sẻ cho công việc bởi anh quá yêu em và không muốn mất em ". Tôi ngày càng rạng rỡ và quý phái, chẳng ai dám nghĩ tôi đã có quá khứ xấu xa nào. Thế nhưng cuộc đời chẳng bao giờ là bằng phẳng cả, tôi không thể sinh cho anh một đứa con, tức là tôi vô sinh. Có nỗi đau nào lớn hơn thế? Tôi đau xót, khổ sở, chạy chữa nhưng đó là kết quả của những ngày tháng ăn chơi, không biết giữ gìn của tôi. Kết quả tất yếu thôi mà, tôi chẳng dám trách ai, chẳng dám xin ông trời thêm lần nữa bởi ông ấy đã cho tôi anh, cho tôi cuộc sống hạnh phúc này rồi. Chồng tôi, lại là chồng tôi người đã cho tôi 1 lần nữa thấy mình còn sống còn có ý nghĩa. Anh đã nhờ bạn bè trong bệnh viện và trong các trại trẻ mồ côi tìm cho tôi 1 em bé xinh đẹp và thông minh. Tôi có con, dù tôi không sinh ra thằng bé nhưng nó là niềm tin, là tình yêu và sự chia sẻ mà chồng tôi dành cho tôi. Tôi chăm chú gia đình hơn nữa, sống với anh tốt hơn nữa dù có những lúc tôi đã xúc phạm anh, nhưng trong cùng tận đáy lòng tôi yêu anh, biết ơn anh và kính tọng người đàn ông của đời mình. Thế là 10 năm bên nhau, chúng tôi đã trải qua hết tận cùng của cảm xúc. 10 năm ấy anh đã cho tôi biết bao nhiêu thứ mà tôi thì chẳng cho anh được gì? Mà không, tôi đã cho anh hết những gì mà mình có, giá như tôi có nhiều hơn nữa tôi cũng dâng hiến cho anh. 10 năm qua anh chưa lần nào anh nhắc lại quá khứ của tôi, chưa một lần làm tôi đau mà thậm chí anh còn có biệt danh là "Rất sợ vợ". Tôi hiểu không phải anh sợ vợ mà vì anh yêu tôi, thương tôi và nể tôi. Anh đã từng nói : Anh nể cái bản lĩnh con người em... Tuần trước anh đã nhận quyết định nghỉ hưu sau một năm xin xỏ để được về hưu sớm 2 năm. Tôi nói chuyện với nhân viên của mình, họ cười tôi: "Chả ai tin người như chị lại lấy anh ấy mà lại còn vui khi chồng nghỉ hưu nữa chứ". Chẳng ai hiểu được lý do người như tôi lại lấy chồng hơn mình đến 28 tuổi, chả hiểu sống với nhau thế nào? Tôi chỉ cười thật hạnh phúc khi nhắc đến chuyện vợ chồng mình. Chồng tôi nghỉ hưu, ra ngoài làm để có nhiều tiền hơn lo cho vợ con vì thằng bé vẫn còn quá nhỏ, anh sợ tôi không cáng đáng được gia đình khi anh già hẳn. Anh nghỉ hưu khi tôi vừa sang tuổi 30, cái tuổi đẹp nhất của người đàn bà nhưng tôi thấy rất nhẹ nhàng vì tôi biết , những gì đẹp nhất, tốt nhất và cao quý nhất anh đã dành cho tôi. Tôi biết có những lúc anh đã hiểu lầm tôi, gia đình tôi đã có những lúc tưởng như sụp đổ nhưng vượt qua mọi thứ là tình yêu mà chúng tôi dành cho nhau. Tôi viết ra không mong mình được giải gì hay nhận được nhuận bút và chắc chắn là chả ai chú ý đến bài viết của tôi vì tôi là giáo viên dạy môn kết cấu, khô khan và ít chữ nghĩa. Tôi viết ra để nhắc mình đừng bao giờ quên người chồng ơn nghĩa ấy, đừng bao giờ tham vàng bỏ ngãi để làm việc gì có tội với anh. Đấy, tình yêu của tôi đấy, anh hơn cha tôi 1 tuổi nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ phải so sánh anh với người đàn ông nào trên cuộc đời này. Anh hơn tôi 28 tuổi nhưng với tôi anh như người cùng tuổi, sẽ còn cùng tôi đi hết cuộc đời đầy giông bão này... Như 10 năm qua chúng tôi đã cùng bên nhau trải qua bao nhiêu thăng trầm ... Cám ơn đời đã cho tôi gặp anh! · Hoàng Hà Mỗi tháng chuyên mục Ngữ pháp tình yêu sẽ tổng hợp các loạt bài theo chủ đề cụ thể, để bạn đọc có thể sẻ chia, hay cảm thông, và trao cho nhau những tình cảm ấm áp. Đồng thời khi tham gia vào diễn dàn các bạn có cơ hội rinh phần thưởng hấp dẫn của ban tổ chức. Chuyên đề đầu của tháng 12 sẽ cùng quý độc giả chia sẻ những câu chuyện: "Tình yêu và sự dâng hiến". Mỗi chuyên đề sẽ có giải thưởng hấp dẫn 1000 000đ dành cho bài viết cảm động nhất. Nhằm khơi gợi những ký ức, kỷ niệm sâu sắc, cảm động về một câu chuyện tình yêu. Tình yêu sẽ đến, đến với những người thật sự biết chờ và biết trân trọng nó. Nhưng tình yêu cũng sẽ ra đi, đi khỏi những ai không chấp nhận sự tồn tại của nó như một góc nhỏ của cuộc sống mình. Bài viết xin gửi về địa chỉ email: banbandoc@vietnamnet.vn. Tiêu đề mail hoặc thư bạn vui lòng ghi rõ: bài viết tham gia chuyên mục Ngữ pháp tình yêu. Xin mời bạn đọc hãy gửi bài tham gia dự thi.

Nguồn VietnamNet: http://vietnamnet.vn/vn/ban-doc-phap-luat/3358/phan--gai-goi--thanh-giang-vien-dai-hoc.html