Những câu chuyện khó tin về hiện tượng 'đầu thai' (P2)

Hành vi, cử chỉ đều giống như cháu Tiến thủa trước, có khác chỉ là khác về hình hài mà thôi

Bài 2: Hạnh phúc viên mãn của đôi vợ chồng già và đứa “con lộn”

Dường như câu chuyện “hồi sinh” của Nguyễn Phú Quyết Tiến ở cái thị trấn nhỏ này nổi tiếng đến nỗi ngay cả cháu bé lên 10 cũng kể rành mạch được. Ai gặp cũng gọi cậu bé với cái tên Tiến lộn.

Đứa “con lộn” quay trở về với bố mẹ kiếp trước.

Lúc ở xóm Cọi, Bùi Lạc Bình cứ quấn quýt lấy anh Tân chị Thuận không rời, mặc cho vợ chồng Hoan Dự cứ há hốc không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Chốc chốc, cậu bé lại gọi “bố mẹ không nhận ra con sao? Quyết Tiến đây”. Nhìn thấy Bình nói, và những hành động, cử chỉ của Bình giống hệt người con trai xấu số của mình đã mất trước đó, nhớ con, chị Thuận ôm mặt khóc nức nở.

Ảnh chụp Quyết Tiến năm 2013

Anh Tân kể rõ lại sự việc đau buồn 10 năm trước bên dòng sông Bưởi. Sau vài câu chuyện, hai bên trở nên thân tình hơn và anh Tân ngỏ ý muốn được đưa Bùi Lạc Bình về nhà riêng của mình trên thị trấn Vụ Bản chơi. Trước sự tha thiết của đôi vợ chồng, chị Dự đã miễn cưỡng cho con ở lại 1 đêm với gia đình anh Tân. Riêng cậu bé nghe nói được đi là tung tăng nhảy ra ngoài, leo tót lên xe. Muốn thử thách, anh Tân cố ý đi vòng vèo khắp nơi, không đi theo đường chính, nhưng bài kiểm tra đầu tiên thất bại khi Bình chỉ đường rành rọt cho tới lúc về đến ngôi nhà của anh Tân mới thôi. Bình không chạy vào nhà, mà kéo tay chị Thuận chạy ra bờ đê chỉ thẳng xuống dòng sông Bưởi : “Ngày trước con chết ở kia kìa, mẹ có nhớ không?...”. Câu nói của Bình làm vợ chồng choáng váng.

Vừa vào nhà, Bình đã chạy quanh nhà tìm đồ chơi mà Tiến trước kia thích. Cậu bé còn tự nhiên vào giường anh Tân, chị Thuận nằm lên đó rồi bi bô: “Ngày xưa con thường ngủ chỗ này nhỉ bố nhỉ?”. “Ngay khi nhìn thấy cháu, nghe cháu nói, và thấy những hàng động của cháu vợ chồng tôi như chết đứng. Tất cả đều giống hệt như cháu Tiến thủa trước, có khác chỉ là khác về hình hài mà thôi”, anh Tân kể.

Đêm đầu tiên ở nhà anh Tân chị Thuận, anh chị đã hỏi Bình rất nhiều chuyện, nhất là sự việc về người con trai của mình đã mất năm xưa. Cậu bé bi bô kể lại rằng lúc ấy linh hồn vất vưởng, tìm về đến cổng nhưng có một người đàn ông to lớn cứ chặn lại, đuổi đi không cho vào nhà. Mấy lần như thế, linh hồn của Quyết Tiến không biết đi đâu cứ tha thẩn nơi chân cầu Vụ Bản. Gặp lúc anh Hoan chở chị Dự đi chợ trên thị trấn về ngang qua, thấy vợ chồng cũng là người tốt, có phúc phận, linh hồn theo về đến tận xóm Cọi và đầu thai vào đó.

Biết chuyện thằng bé, đêm hôm đó hàng xóm láng giếng kéo đến chật kín nhà. Ai cũng thử Bình bằng những câu hỏi để xem nó kể lại chuyện ngày xưa có chính xác không. Bình trả lời vanh vách, từ tên bác hàng xóm, đến cô giáo mẫu giáo rồi bạn bè thân, đường về nhà, hay những câu chuyện nhỏ nhặt như ngày xưa bà nội cho cậu bé uống bia ở đầu làng cháu cũng nhắc lại, ngay cả việc, “cháu đã từng chết như thế nào, bị ngã xuống nước ra sao”…
Vẫn còn hồ nghi, anh Tân cho Bùi Lạc Bình nằm ở chiếc giường trong buồng, còn anh chị nằm ngoài nhà. Nửa đêm, anh Tân cất tiếng gọi “Tiến ơi”, lập tức cậu bé chạy ra trả lời “bố bảo gì con?”, “mai bố đưa con về với mẹ Dự nhé”, “không, con là Quyết Tiến, con chỉ muốn được ở với mẹ Thuận thôi”...rồi Bình ôm chầm lấy anh Tân như không muốn rời đi. Đêm hôm đó, cậu bé nằm ngủ ngon lành luôn với cả 2 vợ chồng. Riêng anh Tân, chị Thuận thì cứ nằm thao thức trằn trọc mãi, không biết câu chuyện đang diễn ra là sự thật hay là một giấc mơ.

Ngày hôm sau, Bùi Lạc Bình chạy ra nhận bạn. Trong lúc mấy thanh niên trẻ tuổi trong xóm còn có vẻ lạ lẫm thì Bình cứ bi bô kể chuyện ngày xưa, như là đã chơi thân thiết với nhau lâu lắm, rồi kể chuyện trường, chuyện lớp làm bầu không khí rộn ràng hẳn lên.

Tuy nhiên, sau bữa cơm trưa, vợ chồng buộc phải đưa Bùi Lạc Bình trở về với bố mẹ đẻ hiện tại ở xóm Cọi, mặc cho cậu bé cứ giãy nảy nhất quyết không chịu đi. Riêng anh Tân vẫn cứ canh cánh một nỗi đau trong lòng.

“Không cho con về, con lại chết tiếp đấy”

Dù trước đó, chưa một lần tin có chuyện “hoang đường” như thế, nhưng đến lúc ấy cả vợ chồng anh Tân chị Thuận đều hoàn toàn tin rằng Bùi Lạc Bình chính là Nguyễn Phú Quyết Tiến, người con trai đã mất 10 năm về trước. Nghĩ đến chuyện Bình khóc lóc khi bị bắt phải trở về xóm Cọi, anh Tân cảm thương vô cùng. nó là con nhà người ta, mình nói ra không chỉ vợ chồng Hoan Dự mà cả thị trấn này sẽ nói là muốn cướp con người ta nên dựng chuyện, bao nhiêu suy nghĩ cứ giằng xé. Về phần vợ chồng anh Hoan chị Dự, mặc dù sau khi về đến nhà, Bình cứ nằng nặc đòi ở với anh Tân chị Thuận nhưng đó là điều không thể. Anh chị lấy nhau cũng sáu năm mới sinh ra được Bùi Lạc Bình, chị cũng không thể sinh được con nữa. Nhà anh Tân lại có điều kiện hơn hẳn, nếu cho Bình về ở dư luận lại cho rằng mình bịa chuyện chỉ vì hám tiền.

Năm 2006, Sau khi Bùi Lạc Bình về ở hẳn với anh Tân chị Thuận, cả hai gia đình đã làm thủ tục cho nhận con nuôi. Bình được chuyển về trường mầm non Hoa Hồng nơi Quyết Tiến ngày xưa học và tiếp tục đi học lớp 1 ở đó. Kể từ ngày về ở với bố Tân, mẹ Thuận, Bùi Lạc Bình được bố nuôi làm thủ tục xin đổi thành tên Nguyễn Phú Quyết Tiến, tên họ trùng với đứa con trai xấu số của gia đình anh Tân đã chết đuối cách đấy 10 năm. Bản thân anh Hoan chị Dự sau khi được chứng kiến những câu chuyện như vậy cũng rất hoảng, nhất là việc linh hồn Quyết Tiến rất linh thiêng, chỉ sợ sẽ khó sống cùng vợ chồng.

Dù được mỗi một mụn con quý hơn vàng, nhưng không còn cách nào khác, anh chị đã đồng ý cho Bình về ở hẳn với nhà anh Tân, chị Thuận. Kỳ lạ thay, từ ngày về với “nhà của con” Bình bỗng nhiên lành hẳn như chưa hề có bệnh tật gì, suốt ngày vui chơi, cười nói hớn hở.Thế nhưng, mới về với vợ chồng Hoan Dự được mấy ngày, anh Tân chị Thuận đã nhận được tin Bùi Lạc Bình lăn ra ốm nặng, không ăn uống gì được và suốt ngày khóc lóc, bảo chị Dự không cho về trên Vụ Bản thì cậu bé sẽ chết lần nữa. Anh chị tức tốc phóng xe vào xóm Cọi thăm con. Vừa nhìn thấy người bố kiếp trước của mình, Bình như tỉnh táo hẳn, nhảy tót vào lòng ôm chặt lấy. Chứng kiến cảnh tượng như vậy, bà Bùi Thị Thỉn, mẹ anh Hoan chậm rãi nói với anh Tân : “từ ngày thằng Bình bắt đầu bi bô tập nói tôi đã biết nó không phải người Mường mà là người Kinh. Nó nói tiếng Kinh rành rọt, điều mà chưa một đứa bé người Mường nào giống thế”. Bà Thỉn còn kể lại những ngày đầu tiên đưa cháu đi học ở điểm trường xóm Cọi, Bình đã khóc lóc và nói : “Cháu không học trường này đâu, cháu học trường gần nhà cháu cơ, trường ở ngoài thị trấn”.

Ở Lạc Sơn chuyện “con lộn” xưa nay không phải là hiếm. Thế nhưng, “con lộn” về ở hẳn với bố mẹ người đã chết như Bình thì chưa từng xảy ra. Thời gian Bùi Lạc Bình về ở với vợ chồng anh Tân chị Thuận, câu chuyện này đã trở thành đề tài bàn tán xôn xao. Không chỉ ở thị trấn Vụ Bản, cả tỉnh Hòa Bình đi đâu cũng nghe nói về chuyện có một không hai này.

Cũng từ lúc được nhận lại đứa con lộn, không khí vắng vẻ, hiu quạnh trong nhà, có những lúc chỉ 2 vợ chồng già thở dài nhìn nhau sườn sượt đã không còn nữa. Anh Tân chị Thuận như trẻ hẳn ra cả chục tuổi, cảm thấy hạnh phúc, yêu đời hơn khi suốt ngày có tiếng trẻ thơ bi bô. Nguyễn Phú Quyết Tiến (Bùi Lạc Bình sau khi đổi tên) giờ trắng trẻo, khôi ngô, lễ phép nhưng cũng rất hiếu động, phát triển bình thường như những đứa trẻ cùng trang lứa khác, chuyện cũ vẫn nhớ rõ khi được mọi người hỏi. Ngồi kể lại câu chuyện với phóng viên ,anh Tân không dấu được vẻ tự hào khi mỗi lần nhắc đến đứa “con lộn” đặc biệt này.

Hiện tại, cứ cuối tuần vợ chồng anh Tân chị Thuận lại chở Tiến –Bình về xóm Cọi thăm bố mẹ đẻ. Dù đôi lúc Quyết Tiến chẳng muốn về nhà, nhưng anh Tân vẫn phải làm như vậy, vì anh muốn đứa “con lộn” của mình luôn nhớ rằng vợ chồng anh Hoan, chị Dự mới là những người sinh thành ra cháu. Mối quan hệ của hai gia đình trước vốn xa lạ, sau khi sự việc xảy ra bỗng trở nên thân thiết. Mỗi lần nhớ con, chị Dự lại tìm ra thị trấn Vụ Bản, có những lúc ở lại cả mấy ngày với gia đình anh Tân, với đứa con trai mà mình từng dứt ruột đẻ ra.

Nếu như ở thời điểm trước, thì câu chuyện này luôn là đề tài được bàn tán sôi nổi từ đầu làng đến cuối ngõ, nhưng bây giờ tất cả mọi người đã quen với sự hiện diện của cậu bé, và coi Quyết Tiến – Lạc Bình như những đứa trẻ bình thường khác trong khu phố.

Nhắc đến trường hợp kỳ lạ này, TS Vũ Thế Khanh, Tổng giám đốc Liên hiệp Khoa học Công nghệ – Tin học Ứng dụng (UIA) cho biết: Nếu giải thích theo luật nhân quả, kiếp luân hồi và lý thuyết nhân duyên trong phật giáo thì câu chuyện không có gì lạ cả. Bản thân ông đã cùng với rất nhiều giáo sư đầu ngành khác vẫn tiếp tục tiến hành nghiên cứu và ghi nhận rất nhiều sự việc kỳ lạ trong cuộc sống thường ngày, có những trường hợp tương tự như câu chuyện đã nêu ở trên. Tuy nhiên, khoa học vẫn chưa thể lý giải những hiện tượng này.

(Kỳ III: Thấy bố đi qua nên con theo về Chiềng Châu)

Lê Thúy

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/doi-song/nhung-cau-chuyen-kho-tin-ve-hien-tuong-dau-thai-p2-135390/