Ngày của mẹ

Ngày của mẹ. Con thoảng thốt gọi hai tiếng “Mẹ ơi! Mẹ ơi!...”. Nhưng mẹ đâu có còn nghe rõ nữa. Hơn hai năm rồi, cơn bạo bệnh ập đến bất ngờ. Mẹ đau nằm bất động một chỗ. Mẹ một thời nhọc nhằn nuôi con học y khoa, nên con làm bác sĩ riêng của mẹ... Nhiều lúc chích kim và châm cứu cho mẹ xong, con ngồi nghĩ ngợi lung tung... Nhớ những ngày xa xưa quá cơ cực... không hiểu sao vẫn có thể vượt qua được một cách thần kỳ! Đá mòn dưới chân mẹ. Đòn gánh mòn trên vai mẹ để mỗi ngày mẹ gom được một gánh củi rừng đổi cơm và mắm nuôi một bầy con nheo nhóc. Ấy vậy, nhờ ơn Trời mà tất cả đều lớn khôn và nên người...

Sắp đến là ngày của mẹ (Mother’s Day - 14-5) như là ngày nhắc nhở tất cả những người con trên thế gian này phải biết thương yêu mẹ mình... Bài thơ “Mẹ ơi!”, con viết trong những tháng ngày cơ cực đó. Sau này, nhờ duyên mà nhạc sĩ Quỳnh Hợp phổ bài thơ thành bài hát. Ca sĩ Tóc Tiên đã trình bày rất cảm động trong một chương trình về chủ đề Mẹ của Đài truyền hình Việt Nam (VTV)...

Ban mai, từ cầu thang bước xuống, thấy mẹ nằm đó. Im lìm bất động. Cơn bạo bệnh đã cướp lấy đôi chân mẹ. Cuối tuần, em gái con về nhà lo chuyện gia đình riêng, nên vợ con đã phải dậy thật sớm để chăm sóc cho mẹ. Hai chị em-một con gái ruột và một con dâu đã chia nhau chăm sóc mẹ từng ngày mà không một lời kêu ca than vãn... Mẹ từng đi nửa vòng trái đất về bên con... Con thật bất tài, khi cơn bạo bệnh xảy ra cho mẹ mà con chỉ có thể giữ được mạng sống cho mẹ, nhưng không thể nào giúp mẹ tiếp tục những bước chân qua chợ mỗi ngày. Nền y học thời đại nào cũng có những giới hạn cả mẹ ơi!

Nhớ ngày con tập tành làm thơ, mẹ là người đầu tiên đọc thơ con và thuộc nhiều thơ con viết. Khi những bài thơ con viết từ thời học sinh phổ thông tặng mẹ đã được phổ nhạc, VTV thực hiện MV, mở cho mẹ nghe, mẹ cười nói: “Cái thằng viết lời, nghe cũng được hè!”. Thời con làm thơ về mẹ, đôi chân trần của mẹ hãy còn dẻo dai, bươn chải khắp núi đèo. Rồi tiếp theo đó là thời gian dài mẹ tha phương, lặn lội mưu sinh trong băng tuyết xứ người... Vậy mà giờ đây, đôi chân một thời dẻo dai của mẹ không còn biết nghe lời mẹ nữa. Chúng con và các cháu đã trở thành những đôi chân nối dài của mẹ... Nhân ngày của mẹ, con ngồi thổn thức, rưng rức đến tê buốt lòng mình. Hồi tưởng những ngày tháng xa xưa với bao chuyện buồn vui diễn ra trong cuộc đời... Thời gian nghiệt ngã êm trôi từng ngày... Mẹ nằm yên bất động trong sự gầy hao. Thương mẹ quá. Mẹ ơi!

Mai Hữu Phước

Nguồn CAĐN: http://cadn.com.vn/news/71_165893_ngay-cua-me.aspx