Mỗi người đàn ông như một món đồ uống

Tôi thường gắn những người-đàn-ông-đặc-biệt của mình với một thứ đồ uống, và tôi nhớ họ như cách tôi đã uống chúng. Say, thơm, đắng, ngọt…

Martini…

Sinh nhật cách đây hai năm, người ấy tặng tôi một chiếc vòng cổ, được gói cẩn thận trong lớp giấy nâu đơn giản, thắt nơ đỏ. Tối hôm ấy, sau khi bóc quà, tôi đã bắt anh phải gói lại như cũ để tôi mang về cất đi. Giờ đây, nó đang được vùi trong chiếc xắc tay màu trắng – cái xắc tôi đã mua chỉ mặc hai lần khi đi với anh.

Tự pha một ly martini, tôi ướm chiếc vòng cổ lên. Lạnh toát…

… Ngày sinh nhật anh ấy, anh đến đón tôi với tư cách là người-anh-đặc-biệt. Chúng tôi ăn tối trên ban công nhìn ra bờ hồ lộng gió, tôi vắt vẻo trên chiếc ghế sắt uốn cầu kì, khúc khích cười khi cả hai người, mỗi người chỉ ăn bằng một tay, bởi tay phải của anh đang nắm chặt tay trái của tôi, không rời. Tôi vẫn nhớ, tối đó, anh đã ăn rất ít, chỉ thi thoảng nhấp một ngụm martini, và âu yếm nhìn tôi mải mê với món cá hồi nướng yêu thích của mình. Oliu mặn, nhưng liếm môi mình, tôi lại thấy rất ngọt.

Rồi chúng tôi đi xem phim, một bộ phim kinh dị và cũng là suất chiếu muộn nhất của ngày. Anh nắm tay tôi thật chặt những khi tôi giật mình vì sợ. Và khi khán phòng bật sáng, anh quay sang ôm tôi và đặt lên trán một nụ hôn trìu mến.

Anh đưa tôi về. Lúc chia tay trước cửa nhà, anh đã ôm tạm biệt rất lâu. Nhưng chỉ thế… Đó là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng chúng tôi đi chơi riêng với nhau. Bởi sau đó vài ngày, anh đột ngột phải chuyển công tác sang nước khác. Sau này, lần nào có dịp về Hà Nội công tác, anh cũng liên lạc với tôi để hẹn gặp, nhưng cứ như là trêu ngươi, lần nào cũng là tôi đang đi công tác hoặc lang thang đâu đó, chẳng thể gặp nhau…

…Tôi lại gói chiếc vòng vào trong lớp giấy nâu, thắt nơ đỏ rồi vùi vào trong chiếc xắc màu trắng. Có những kỉ niệm cần được gói ghém và cất đi, thật kĩ… Nhưng hình như, tôi lại để quên mảnh giấy anh viết vội tâm tình ở ngoài. Chưa gói. Chưa vùi!...

Rất nhiều điều có thể làm được, nhưng tôi đã không làm. Không ân hận đâu, nhưng là tiếc nuối… Như ngày hôm đó, sao tôi không mạnh dạn hôn anh!?

“Ngày gặp lại, chắc chắn (ít nhất) em sẽ hôn anh, lâu thật lâu, và sâu thật sâu”…

Bia…

Anh là thầy giáo dạy tiếng của tôi. Rồi anh phải lòng cô học trò đành hanh, cá biệt của mình sau những ngày đông thi thoảng tôi nổi hứng rủ anh đi uống bia vỉa hè.

Tôi chẳng uống được bia, nên nói là rủ anh, nhưng thật ra lần nào tôi cũng chỉ uống Coca Light. Những tối ấy, tôi luyên thuyên với anh đủ thứ chuyện, rồi lại ngồi im nghe anh kể về những góc hay ho của Hà Nội mà anh khám phá được khi tối Thứ Bảy hằng tuần, anh vác máy ảnh len lỏi vào các góc trên phố cổ để chụp ảnh. Cứ thế, chúng tôi ngồi với nhau đến khi người ta dọn hàng mới đứng dậy.

Và tối hôm ấy, lại một tối bia như mọi lần, trong cái bầu không khí lạo nhạo âm thanh, anh lần thứ ba tỏ tình và đáp lại vẫn là đôi mắt nâu chỉ im lặng ngước nhìn anh qua cặp kính đang dần phủ sương. Anh đã hỏi đi hỏi lại tôi rất nhiều lần là “Tại sao”, “Tại sao”… rồi nhìn tôi, nửa giận dữ, nửa bất lực…

Tôi không nói, không phản ứng, chỉ bất động trước những câu hỏi mà tôi biết anh đã phải luôn cố gắng để kìm nén lâu, rất lâu này… Đã rất nhiều lần, chính tôi cũng hỏi mình câu hỏi đó, để rồi chỉ luôn có một câu trả lời duy nhất “Em không thể”. Anh quá quan trọng với tôi, tình bạn với anh quá thiêng liêng với tôi. Quan trọng và thiêng liêng đến nỗi tôi không dám đánh đổi với thứ tình cảm tôi không chắc chắn và biết trước nếu xảy ra thì sẽ có ngày kết thúc…

Sau tối đó, phải đến hai tuần anh không liên lạc lại với tôi, khi mà bình thường chưa bao giờ được quá 3 ngày, dù anh giận tôi đến mấy. Tôi bắt đầu thấy giận dỗi lại anh, và trên tất cả, tôi bắt đầu thấy bất an. Nhưng lòng tự trọng quá cao của một đứa con gái cứng đầu, khi tối hôm đó, anh đã lạnh lùng nói rằng “không muốn nói chuyện với em thêm nữa. Bao giờ bình tĩnh lại tự anh sẽ liên lạc” không cho phép tôi làm hòa trước. Nhưng tôi thật sự nhớ anh! Nhớ rất nhiều! Ai cũng bảo tôi ích kỉ, nhưng họ đâu hiểu cảm giác của tôi, đâu hiểu cảm giác lo sợ mất một người bạn tri kỉ như thế nào. Tôi để anh lựa chọn, và không ngừng hi vọng rằng anh – người bạn lớn thân nhất của tôi sẽ trở lại.

Và anh trở lại thật. Hai tháng sau, anh gọi điện cho tôi, như thể chỉ là một người bạn đi xa lâu ngày đã về và rủ “Này em, chúng mình uống bia tối nay nhé!”. Đương nhiên, tôi đã vội trả lời như mọi lần câu trả lời cũ ấy “ok, đúng rồi, chúng mình phải uống bia đi cho đời nó trẻ".

Anh giờ đã hạnh phúc với gia đình nhỏ của mình. Chúng tôi vẫn liên lạc thường xuyên. Thi thoảng trong những câu chuyện đùa vui của hai đứa, anh lại hẹn một ngày trở lại Hà Nội, nhất định sẽ cùng nhau đi uống bia vỉa hè. Và lần này, sẽ có thêm cả vợ và cậu con trai kháu khỉnh của anh nữa. Tất nhiên, tôi mong lắm ngày ấy, ngày lại được đi uống Coca Light với thầy giáo của mình.

Cà phê…

Tôi gặp anh vào buổi tối ngày đầu tiên của tháng mười hai – mưa giăng trắng xóa trong quán café ưa thích. Tôi khi ấy đang áp chặt vào tai mình bản November Rain, chờ đợi cái giọng khàn đục ấy vang lên khắc khoải và da diết dù có một đống deadline đang chờ, và ở nhà thì chẳng thể tập trung mà làm việc. Và để có đủ sự tỉnh táo cần thiết, tôi đã gọi một li Espresso đậm đặc. Đúng lúc định đưa ly cà phê lên môi, tôi bắt gặp có một ánh mắt nhìn mình đăm đắm từ phía bên kia của ngọn nến.

Rồi chủ nhân của ánh mắt ấy đi đến, hỏi mượn chiếc ghế trống đối diện. Tôi gật đầu, anh ngồi xuống và bắt chuyện. Anh bảo anh ấn tượng vì lần đầu tiên thấy một cô gái uống cà phê đậm như vậy. Tôi lịch sự ngồi tiếp chuyện anh được mươi phút thì nhã nhặn bảo rằng tôi bận, để khi khác nếu gặp lại thì nói chuyện lâu hơn. Anh như chỉ chờ có thế, hỏi xin tôi số điện thoại và nhất định chỉ đứng lên khi nào anh có được điều anh muốn. Tôi rất chì mà cũng phải chịu thua anh sau 15 phút anh ngồi chống cằm nhìn tôi đăm đăm. Sau này anh bảo “Anh thích em phát điên, nếu không đã chẳng nhìn em như thế. Cà phê chỉ là cái cớ anh muốn bắt chuyện mà chẳng biết bắt đầu từ đâu. May mà đến nơi, thấy ly Espresso của em, anh mừng quá”.

Anh đã biết tôi “đổ” anh nhanh hơn tôi tưởng. Nhưng rồi cũng rất nhanh sau đó, tôi lặng lẽ rời vòng tay anh và không bao giờ để anh biết, ngày ấy thật sự tôi đã cần bao lâu để quên. Anh đa tình, bồng bột và vô tâm quá, dù nghĩ về anh lúc nào cũng là cảm giác rất đỗi dịu dàng.

Rồi tôi gặp lại anh vào một ngày Hà Nội rất nhiều gió. Anh ghì chặt tôi vào ngực và nói “Anh nhớ em phát điên”. Tôi chỉ mỉm cười, nụ cười ẩn sau đám tóc mái lòa xòa tung bay trước mặt. Tôi và anh lại ngồi uống cà phê, cùng ngắm hoàng hôn, nhưng lần này tôi chỉ gọi một cốc Cappuccino đá. Anh quay sang tôi, nhẹ nhàng “Này Trang, bao giờ thì em thôi lơ đãng!?”...

Hàn Như (Người đẹp)

Nguồn ĐS&PL: http://www.nguoiduatin.vn/moi-nguoi-dan-ong-nhu-mot-mon-do-uong-a65809.html