Lá thư gửi 'yêu râu xanh' gây chấn động

“Tôi viết thư này cho ông trong một buổi tối tháng 12 lạnh lẽo, đã gần một năm sau ngày ông cố cưỡng hiếp tôi, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy đủ mạnh mẽ để cầm bút viết ra câu chuyện của mình”, lá thư của cô gái gửi kẻ đã cưỡng hiếp mình đang gây xôn xao dư luận cả nước Anh và Pháp.

Sara Roebuck đã bị tấn công tình dục ngay trong một hộp đêm.

Ba tuần sau khi chuyển từ Anh đến Paris để tham dự chương trình thực tập 6 tháng, Sara Roebuck đã bị tấn công tình dục ngay trong một hộp đêm. Cô bị một người đàn ông nhốt vào một căn phòng và cố gắng cưỡng hiếp cô.

Một năm sau vụ tấn công, tên này đã phải ra hầu tòa. Sau khi tham dự phiên tòa, cô Roebuck đã quyết định viết một tâm thư gửi cho người đàn ông đã cố gắng cưỡng hiếp mình và bức thư này đã được chia sẻ nhiều trên các phương tiện truyền thông xã hội.

Việc chia sẻ bức thư trên một diễn đàn công cộng như Facebook là một nỗ lực rất lớn đối với Roebuck.

"Tôi đã run rẩy và sau đó tự nói với chính mình, ‘Ôi chúa ơi mình vừa làm điều gì thế này, mình vừa mới công khai chuyện riêng tư nhất của mình lên mạng xã hội, mình đã thực sự sẵn sàng cho điều này chưa vậy?", cô nói với trang tin indy100.

Cô nói với tờ Daily Mail rằng cô viết ra câu chuyện này như một cách để giúp đỡ những người khác và cho chính bản thân mình để đối phó với "thực tế tàn bạo và độc ác của tệ nạn hiếp dâm."

"Tôi nghĩ rằng, nếu ai đó đọc câu chuyện này và cảm thấy có thêm động lực như điều tôi đang làm bây giờ, nếu điều này khuyến khích một ai đó kể ra câu chuyện của chính họ, vậy thì tôi phải có trách nhiệm với những người này, và tôi phải công bố câu chuyện của chính mình. "

Kể từ khi chia sẻ bức thư trên mạng, cô đã nhận được rất nhiều thư động viên và ủng hộ của mọi người.

Dưới đây là trích đoạn bức tâm thư:

Gửi ông,

Tôi viết thư này cho ông trong một buổi tối tháng 12 lạnh lẽo, đã gần một năm sau ngày ông cố cưỡng hiếp tôi, bởi vì đây là lần đầu tiên tôi cảm thấy đủ mạnh mẽ để cầm bút viết ra câu chuyện của mình. Tôi viết cho ông bởi vì chiều nay chúng ta lại gặp nhau, chỉ là khung cảnh xung quanh không toàn giống như lần gặp đầu tiên. Tay của ông bị còng ra phía sau lưng, không phải là vòng chặt quanh cơ thể của tôi. Mắt ông nhìn xuống sàn nhà, không hau háu nhìn sát vào mặt tôi. Chúng ta đã ở trong cùng một phòng, chỉ là lần này là sự lựa chọn của tôi và không phải của ông. Lần này, ông đã không thành công trong việc khóa cửa bằng một bình chữa cháy và ngăn cản sự kháng cự của tôi. Lần này, cánh cửa bị đóng lại sau lưng ông bởi một sĩ quan cảnh sát được trang bị vũ khí, và bên trong, phía trước mặt ông là ba vị thẩm phán, và luật sư của tôi ở phía bên trái. Tôi vẫn viết thư này cho ông mặc dù tôi biết rằng ông sẽ không bao giờ đọc nó, bởi vì ông sẽ phải dành khoảng thời gian dài của tuổi trẻ, như ông đã trải qua trong 10 tháng vừa qua, trong nhà tù. Nhưng dù sao tôi cũng phải viết ra cho những người như đàn ông như ông, cho những người phụ nữ như tôi, nhưng trên tất cả, là để giải thoát cho chính bản thân tôi.

Tôi viết thư cho ông để ghi lại những tổn thương nghiêm trọng mà ông đã gây ra, để hiện thực hóa câu chuyện mà mọi người đã biết, những lựa chọn mà như ông nói đó là "sự ngu dốt của tuổi trẻ". Tôi viết thư này để ông, cũng như những người khác và tôi có thể nhìn vào những từ ngữ diễn tả những điều xấu xa trong câu chuyện. Tôi viết thư này bởi vì tôi đã quá mệt mỏi, tôi bị kiệt sức bởi những câu chuyện như thế này. Tôi muốn bản thân mình và những người khác hiểu như thế nào và tại sao chúng ta như là một xã hội mà vẫn tiếp tục vùng vẫy với tệ nạn hiếp dâm bạo lực và độc ác, sức hấp dẫn của tấn công tình dục, sự phức tạp của chứng căm ghét phụ nữ, và tính gia trưởng dẫn đến việc tiếp tục đánh giá thấp vai trò của người phạm tội hiếp dâm và đổ lỗi cho những người phụ nữ đã bị tổn thương cả tinh thần và thể xác.

Tôi muốn những người đàn ông đọc thư này và cảm thấy ghê tởm như những người phụ nữ đã từng phải trải qua tình huống tương tự như vậy. Tôi muốn mọi thứ phải thay đổi. Tôi khẳng định rằng mọi thứ sẽ thay đổi.

Chiều nay, ông đã phải nghe nhiều thuật ngữ phân tâm học và những tên gọi gán cho ông từ căn phòng công lý: Ấu trĩ, bệnh hoạn, loạn trí, ảo tưởng. Là một người không có cha, thiếu vắng sự quan tâm của mẹ, không có nghề nghiệp ổn định hay không được giáo dục tử tế, dẫn đến lối sống thiên về nói dối, phá hoại, và hơn nữa, ông toàn toàn không có khả năng hiểu được mức độ nghiêm trọng về những gì mà ông đã gây ra, để hiểu sự khác biệt rõ ràng giữa "Tôi đồng ý" và "tôi không đồng ý". Tuy nhiên, thành thực mà nói, tôi không quan tâm đến việc xoáy quanh bối cảnh cuộc đời bất hạnh của ông để tìm lời biện minh cho một người đàn ông đã cố gắng thuyết phục ba vị thẩm phán rằng ông đã nghe những từ "dừng lại", "không", và "giúp đỡ" và do vậy ông đã hiểu sai nghĩa của những từ này bởi vì ông không nói được tiếng Anh.

Mặc dù, khi tôi đứng dậy và trả lời to và rõ ràng bằng tiếng Pháp một cách trôi chảy trước phiên tòa, tất cả mọi người đều biết tôi biết có thể nói được "dừng lại", "không", và "giúp đỡ" bằng tiếng Pháp, và mặc dù như vậy ông vẫn cố đẩy tôi vào tường. Ông đã cố lạm dụng tình dục tôi, để làm giảm sự chống cự tình dục của tôi, để nhốt tôi vào một cái lồng giống như một con vật, nhưng ông sẽ không thể làm giảm sự thông minh của tôi, sự liêm chính của tôi, hay sức mạnh của tôi để tố cáo ông bằng ngôn ngữ mà không phải là ngôn ngữ chính của tôi, ở trước một ban bồi thẩm gồm ba thẩm phán ở một đất nước mà không phải là đất nước của tôi, để vạch trần những lời nói dối yếu ớt của ông và lời biện minh thống thiết về điều đơn giản là đã không xảy ra.

Ông nói rằng sự việc xảy ra chỉ trong vài phút, không phải là ông đã nhốt tôi trong một căn phòng trong 20 phút trong khi ông cố gắng cởi quần áo của tôi, trong khi ông ném tôi lên trên bồn rửa mặt, trong khi ông cố gắng cưỡng hiếp tôi. Ông nói rằng ông nằm trên người tôi ở trên sàn nhà vì tôi làm rơi đồ uống của mình và bị trượt, không phải bởi vì, sau khi tôi cố gắng đẩy ông ra khỏi khoảng giữa hai chân của tôi, ông bẻ cong cơ thể của tôi và đẩy tôi xuống sàn nhà, kẹp tôi lại và kéo tôi xuống bằng sức nặng của cơ thể ông.

Không có từ ngữ nào trong cả hai ngôn ngữ tiếng Pháp và tiếng Anh để tôi có thể diễn tả được cảm giác khi trở về nhà và những ngày sau đó khi cởi bỏ trang phục, đứng trước gương, và nhìn vào những dấu bàn tay, những vết lằn, những vết bầm tím khắp cơ thể.

Với sự can đảm và sức mạnh thôi thúc khiến tôi tìm một trạm cảnh sát mở trong ngày chủ nhật, đi đến đó và nói lắp bắp bằng một thứ ngôn ngữ nước ngoài "Tôi cần báo cáo một tội ác vì một người đàn ông đã cố hãm hiếp tôi đêm qua".

Thật không dễ dàng để làm điều tôi đã làm ngày hôm nay. Luật sư nói với tôi rằng tôi không cần phải có mặt. Nhưng tôi đã đến. Tôi muốn đứng dậy và trả lời khi các thẩm phán hỏi xem tôi có gì để nói không, bởi vì thực sự tôi đã có rất nhiều điều để nói. Tôi đứng lên với tất cả sức mạnh bên trong của mình, từ chối phiên dịch, và tôi đã nói trước các quan tòa một cách rõ ràng và mạch lạc bằng ngôn ngữ mà ông nói rằng tôi không biết nói.

Ngay lúc đó, tôi đã đứng dậy và nói thay cho mọi phụ nữ trên thế giới, những người đã phải gách chịu cả nỗi đau tinh thần và thể xác dưới những bàn tay của những kẻ như ông. Tôi đứng lên để đại diện cho những người phụ nữ đã bị sờ mó, bị lạm dụng, bị tấn công, bị cưỡng hiếp, bị quay phim, bị chụp ảnh mà không có đồng ý của họ. Tôi nói ra những điều này bởi vì tôi là một nạn nhân trong số đó. Và bởi vì hiểm họa này đã và đang xảy ra mỗi ngày trên mọi ngóc ngách của thế giới.

Lời cuối cùng gửi cho những người phụ nữ như tôi.

Tôi hy vọng rằng khi các bạn đọc bức thư này sẽ có thêm động lực. Tôi tin rằng điều đó thật không dễ dàng. Tôi từ chối không để cuộc sống của tôi bị hủy hoại bởi điều này bởi vì cuộc sống của tôi có nhiều ý nghĩa hơn thế, Paris có nhiều ý nghĩa với tôi hơn thế, và tôi sẽ tiếp tục kể ra câu chuyện của mình và đấu tranh cho tất cả mọi điều mà tôi tin là đúng. Và bạn cũng sẽ như vây”.

Nguồn Dân Việt: http://danviet.vn/the-gioi/la-thu-gui-yeu-rau-xanh-gay-chan-dong-737995.html