Khốn đốn vì chồng không chu cấp tiền nuôi con

Chúng tôi đã ly thân được gần một năm nay, và kể từ thời gian đó đến giờ, tôi hoàn toàn lo việc nuôi con, gia đình nhà chồng và chồng thì tỏ ra không có trách nhiệm.

Chúng tôi yêu nhau 3 năm và làm đám cưới. Câu chuyện tình của chúng tôi có thể nói là dài và bằng phẳng, đủ để đến khi có quyết định cưới mà cả hai thấy như đó là kết quả đủ sau những năm "gọi là yêu".

Nói như vậy nghe có vẻ cứng nhắc kiểu mai mối , nhưng thực sự chuyện tình cảm của chúng tôi cũng đến như một lẽ của cặp đôi "ế" nhất lớp. Hai đứa mải mê học hành, chả hẹn hò yêu đương gì nên đến năm thứ 4 đại học vẫn chả có mảnh tình vắt vai. Dịp đó mùng 8-3, lũ bạn cùng lớp ghép đôi đủn đây cho nhau để cùng nhau chống ế, thế là a dua, tặc lưỡi thì yêu.

Chồng không hề chu cấp gì nuôi con sau khi ly thân. (Ảnh minh họa)

Đúng là nhận lời sao thì cái quãng thời gian yêu nhau nó cũng đều đến mức buồn tẻ. Chúng tôi bận học, bận lo công việc, chuyện hẹn hò chỉ có ngày cuối tuần. Tôi là con gái, nhiều khi cũng muốn lãng mạn, nhưng người yêu tôi lại cho việc tặng hoa, cà phê là tốn kém, vô vị.

Yêu nhau 3 năm trừ sinh nhật có quà, những dịp khác chắc chúng tôi chỉ hẹn hò nhau ăn uống , còn không thì đến nhà tôi chơi, anh ôm máy điện thoại, tôi ôm máy tính và nói chyện suông rồi về. Nhiều lúc thấy thừa thãi, tôi đã muốn từ bỏ, nhưng bạn bè bảo, anh mải việc, biết tiết kiệm thì sau này về ở với nhau chắc sẽ biết vun vén.

Yêu đủ 3 năm thì chúng tôi cưới, và cái tính ki bo, bủn xỉn của anh nó càng rõ. Không phải là tiết kiệm vun vén mà là tiền ai nấy tiêu, anh không đóng góp chút gì cho cuộc hôn nhân của chúng tôi. Tháng nào có lương về, anh cũng nhăm nhăm cất đi đưa cho mẹ chồng, còn vợ không có xu nào.

Đến khi tôi mang bầu thì việc mua gì, chi gì cho đứa con trong bụng cũng phải thông qua mẹ chồng. Nó nặng nề đến mức mà nhiều khi tôi tự bỏ tiền đi thăm khám thai chứ cũng chả phiền đến mẹ con anh.

Rồi ngày tôi có con, bà chỉ vào viện ngắm cháu chốc lát rồi hẹn bạn bè đi chơi, để tôi và đứa cháu đỏ hỏn lại bệnh viện, chiều chồng tôi đi làm về ra đón vợ, ngoài ra chẳng có ai động viên. Do điều kiện gia đình bên ngoại dưới quê xa, nên những chuyện buồn như vậy tôi cũng giấu kín để bố mẹ bớt lo, âm thầm tủi nhục.

Nhẫn nhịn lâu ngày, mỗi lần mở mồm hỏi tiền chồng tôi lại bảo hỏi ý kiến mẹ, từ cái khoản mua tã bỉm đến khoản đóng bảo hiểm cho con...

Tôi quá mệt mỏi dọa ly thân, và không ngờ anh ta nghe mẹ và không níu kéo tôi. Khi mang con đi, bà mẹ chồng còn ra giằng co, cấu xé với tôi, nhưng là mẹ tôi quyết không buông. Bà cũng vô tình ném vào mặt tôi những lời chua chát "Dâu có thể thay được, cháu cũng có thể có thêm được".

Tôi đã dọn ra riêng được một thời gian, vừa lo thuê nhà, vừa lo chăm con và công việc. Đồng lương của tôi cũng không nhiều, nhất là giờ thêm khoản tiền nhà.

Cuộc sống của tôi giờ đây vô cùng khó khăn khi nuôi thân và nuôi con từ những đồng lương ba cọc ba đồng. Con còn bố mà như người dưng, anh ta không yêu tôi cũng nên thương giọt máu của mình. Tôi nhiều lúc muốn trả con lại cho gia đình ấy để họ có trách nhiệm, mà vì thương con và vì cái tôi mà tôi quyết giữ con bên mình.

Tôi phải làm gì để tốt cho con và giải thoát cho cuộc hôn nhân bế tắc này?

3 tháng sau ngày chồng mất tôi chết lặng khi nghe tin chồng có con riêng

Linh Ngân

Nguồn Gia Đình VN: http://www.giadinhvietnam.com/gia-dinh/tam-su/toi-khon-don-vi-chong-khong-chu-cap-tien-nuoi-con-khi-ly-than-d102974.html