'Gái quê thì yêu làm gì, thà ế thì còn hơn'

Bạn tôi bảo: “Ở đâu cũng có người này người kia, không khéo ghét của nào trời trao của ấy!”. Tôi nói với bạn tôi rằng: “Xin lỗi, có ế tôi cũng không thèm yêu gái quê”.

Khi viết ra những dòng này, tôi cũng linh cảm là mình sẽ không nhận được sự đồng tình của một số người, nhất là với những cô gái quê. Nhưng tôi quyết định sẽ nói lên những gì mình suy nghĩ từ đáy lòng bấy lâu nay.

Thật ra mà nói thì những lời thật lòng thường khó nghe, nhưng không nói ra được thì tôi bức xúc vô cùng. Vì thế, nếu có bị nhận gạch đá từ dư luận, tôi cũng xin chịu. Nhưng hôm nay, tôi nhất định tôi phải giãi bày.

Nói một cách công bằng thì ở đâu cũng có người này người kia. Tôi biết, gái quê không phải ai cũng xấu xa, cũng cơ hội nhưng cái số tôi sao hẩm hiu. 30 năm làm người mà toàn gặp những cô gái quê vừa nghèo vừa tham vọng lộ liễu. Điều này làm tôi ác cảm với gái quê vô cùng!

Hồi tôi học đại học, có vài cô bạn cùng lớp ở quê lần đầu ra Hà Nội. Thời gian đầu thì họ có vẻ “nai tơ” ngoan ngoãn học hành chăm chỉ lắm. Hỏi cái gì cũng “Thế á? thật á?’’.

Nhưng chỉ vài tháng sau họ cũng “cách tân” ác liệt: quần áo, giày dép này nọ… đắp lên người cho nó “phố”, cho sang. Nhưng quả thực, tôi trông chả đâu vào đâu cả vì nhìn vẫn quê một cục.

Đã vậy, có cô còn vừa sơn móng tay trong lớp vừa điện thoại bảo “thầy u” là “con ốm, không về gặt lúa giúp thầy u được”. Nghe qua cũng biết gia cảnh họ chẳng khá giả gì, nhưng lại chẳng chăm lo học hành mà chỉ “đú” là giỏi.

Có cô bạn nói giọng địa phương còn cố bỏ giọng để học nói tiếng Hà Nội. Tôi thì thấy “chửi cha không bằng pha tiếng”. Cứ nghe mấy cô nói giọng ngọng líu ngọng lô mà thấy phản cảm vô cùng.

Rồi cách họ nói chuyện thì tức cười hơn nữa. Rõ ràng, bản thân cũng đang là gái quê mà họ mở mồm ra thì “quê chết đi được!” hoặc “con đấy quê lắm!’’.

Thấy các bạn nam ở quê ra thì họ không chơi cùng hoặc chỉ chơi xã giao. Nhưng “đánh hơi” được giai Hà Nội như tôi và 1 vài đứa con trai khác trong lớp thì cứ xông vào bắt chuyện rồi nói ỡm à ỡm ờ, đong đong đưa đưa.. Chưa kể còn gợi ý và bắt con người ta đưa đi lăng Bác với hồ Hoàn Kiếm… Đến mệt, tất nhiên là tôi từ chối ngay!

Thằng bạn tôi cũng giai thủ đô chính gốc, yêu 1 em ở quê ra. Lúc đầu, cô bạn này có vẻ nghiêm túc lắm. Nó khen em ấy nức nở. Nào là xinh, ngoan, hiền, chân chất, không ghê gớm, đòi hỏi như bọn gái phố này kia các kiểu. Nó hí hửng mang cô bé ấy đi khoe với bọn bạn.

Của đáng tội, trông cô bé cũng xinh xắn dễ thương. Khi nói chuyện cũng thấy ngoan ngoãn có vẻ được giáo dục tử tế. Ai mà ngờ, chỉ nửa tháng sau nó gọi điện cho tôi, giọng buồn buồn rủ đi uống rượu.

Hỏi ra mới biết “nàng thôn nữ” đã đá đít anh chàng trai phố này vì nàng đã “cua” được 1 trai phố xịn trên phố Hàng Đào. Nhưng đó cũng là bạn chơi cùng hội với thằng bạn tôi mới cay.

Ra trường đi làm, tôi tưởng là thoát được mấy “cô em xóm núi”, ai ngờ vẫn đụng phải ở công ty.

Công ty tôi làm về truyền thông nên mọi người được ăn mặc theo sở thích của mình. Thế là mấy gái quê thi nhau đắp lên người mẫu váy này, áo nọ hoa hòe hoa sói. Có mốt, tôi thấy mẹ tôi mặc từ hồi tôi còn bé tí.

Nói chung, tôi thấy chẳng đâu vào đâu nhưng khốn nỗi các chị, các cô cứ chạy vào nhà vệ sinh thử mốt này mốt nọ xong” rồi làm như mình đang dẫn đầu xu hướng thời trang này không bằng.

Khi đi liên hoan công ty mới khổ. Đến chỗ đông người mà họ cứ túm năm tụm ba chỉ chỉ trỏ trỏ. Ai không biết tưởng các cô đang rèm pha sau lưng cũng nên. Đã vậy lúc ăn uống khua bát đũa loạn xạ lên. Thật chẳng ra làm sao cả.

Kể ra những điều trên đây, nhiều người sẽ bảo tôi là đàn ông gì mà chấp nhặt, soi xét. Nhưng không nói ra thì cái sự ấm ức khó chịu nó cứ nghẹn lên cổ tôi, nhiều khi bực mình khó chịu cực kì.

Đàn bà phụ nữ dù có ở đâu cũng nên giữ cái nề nếp gia phong, “hồn nhiên”cũng có mức độ thôi, để cái duyên cái dáng lại trong người cho thiên hạ người ta còn yêu, còn quý.

Các cụ chẳng có câu: “Tốt đẹp phô ra, xấu xa đậy lại” đấy thôi. Đằng này thì mấy cô “hồn nhiên” quá thể. Nhiều khi tôi không muốn vơ đũa cả nắm nhưng buộc lòng phải thốt lên sự chán nản dành cho các cô gái quê. Nhiều lúc muốn yêu mà yêu không nổi.

Là một người đàn ông hiểu được cái đẹp, cái duyên của một người phụ nữ, tôi cảm thấy bất mãn vô cùng về cách hành xử của rất nhiều những cô gái quê mà tôi từng tiếp xúc.

Bạn tôi bảo “Ở đâu cũng có người này người kia, không khéo ghét của nào trời trao của ấy!”. Tôi nói với bạn tôi rằng: “Xin lỗi, có ế tôi cũng không thèm yêu gái quê”. Bởi vì những điều tôi được chứng kiến về các cô cũng đủ làm tôi thấy ngán ngẩm và ác cảm cực độ.

(ST)

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/gai-que-thi-yeu-lam-gi-tha-e-thi-con-hon-266571.html