Cuộc đời chẳng ai cấm chúng ta nhớ cả. Chỉ ta tự ép mình quên...

Tương lai có ra sao, thì cũng là nơi chúng ta bắt buộc phải bước đến. Đó là những chân trời mới, có thể đau thương đó, có thể hạnh phúc đó, biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc chờ đón chúng ta.

Hà có gì chúng ta phải sợ khi chưa biết nó sẽ ra sao, chào đón chúng ta là gì? Điều đáng sợ, chính là quá khứ đã cũ.

Nhiều người hay nói như thế này, khi hỏi chúng ta còn nhớ hay đã quên người cũ, chỉ lẳng lặng lắc đầu, không phải là không nhớ, mà là "Thôi, đừng có nhắc nữa"

Cứ thế, chẳng phải chúng ta trốn tránh đâu, mà là thôi có gì đâu mà nhắc, khi quá khứ chỉ là kỷ niệm, mà kỷ niệm thì chỉ là hoài niệm, hoài bão là những gì đã qua, đã cũ đã mòn lắm rồi.

Khi ta biết quá khứ không còn phù trợ cho tương lai cũng như không làm mờ hiện tại được thì thôi...cứ để nó lãng quên đi trong miền thương nhớ.

Ảnh minh họa.

Tương lai có ra sao, thì cũng là nơi chúng ta bắt buộc phải bước đến. Đó là những chân trời mới, có thể đau thương đó, có thể hạnh phúc đó, biết bao nhiêu cung bậc cảm xúc chờ đón chúng ta.

Hà có gì chúng ta phải sợ khi chưa biết nó sẽ ra sao, chào đón chúng ta là gì? Điều đáng sợ, chính là quá khứ đã cũ. Mấy ai không rõ quá khứ nó ra sao, mấy ai dám bảo rằng mình quên quá khứ được phác họa như thế nào.

Dù đắng dù ngọt, khi quá khứ tìm về, cũng đều bịn rịn. Quá khứ như một chiếc nệm bông mềm mại, để chúng ta thấy êm ái khi vùi vào trong những điều ngọt ngào những tưởng là theo ta đến suốt tận cùng ấy.

Để rồi, sâu trong lớp bông mịn kia, là những lưỡi dao sắc nhọn sẵn sàng làm buốt da thịt ta khi chìm đắm. Cái gì hạnh phúc tột cùng sẽ mang đến nỗi đau vạn phần. Vì sự đời là sự phân ly, sự hợp nhất.

Có hợp chắc sẽ có tan. Chẳng có gì là bất biến cả. Vì vốn dĩ trên đời này, có cái gì gọi là mãi mãi là bất biến đâu. Bên nhau được bao lâu cứ trọn vẹn cho nhau là đủ rồi.

Người ta cứ bảo hết yêu là chia tay, nhưng có những cái chia tay khi còn yêu. Là khi không chung cung đường, không cùng nhịp bước. Là khi niềm vui hòa chung nhưng nỗi đau đi kèm. Là khi ta với nhau nói ta yêu nhau, nhưng lại chào nhau lần cuối. Nếu em biết ta chia tay nhau, em nói em yêu anh để làm gì. Để anh đau, để em tiếc.

Cuộc đời chẳng ai cấm chúng ta nhớ cả. Chỉ ta tự ép mình quên.

Bao nhiêu người xa nhau đều không muốn nhớ đến người ấy. Vì những điều chúng ta nhớ đến đều là những hoài niệm đẹp vô cùng, là những điều chúng ta vô cùng tiếc rẻ khi không còn bên nhau. Là những câu giá như, là những lời phải chi...

Nhưng có ai chịu nhớ đến những đớn đau làm cho mối tình nguội lạnh. Những đắng cay khiến cho cá nhân mình đưa ra quyết định rời xa thì chỉ mãi lùi vào trong tiềm thức... nó sẽ chỉ được khơi gợi khi hiện thực nghiệt ngã đánh thức chúng ta rằng.. "Thôi hết rồi, đừng hoài xưa cũ nữa em ơi"

Đừng cố quên khi tâm không muốn, vì khi đó chúng ta sẽ nhớ ra những điều mà chúng ta muốn quên. Cứ âm thầm nhớ, âm thầm trào dâng...để rồi nhẹ nhàng trôi vào dòng kí ức.

Đừng chờ đợi thời gian, thời gian không làm được gì cả. Đừng ảo tưởng câu nói "thời gian sẽ chữa lành vết thương". Không, thời gian chỉ làm chúng ta quên đi mà thôi. Còn vết thương nó cứ âm ỉ tỉ tê ngàn đời trong cơ thể ta, chỉ đợi động... mà đau.

Nhưng rồi ta vẫn nhớ đấy thôi, có những ngày tuyệt vọng như thế này. Chẳng biết sáng nắng mưa chiều tối sương, chẳng biết phải trái đúng sai như thế nào, chỉ biết có mỗi người... Nhắm, mở mắt, vẫn là họ.

Khi bản thân thở dài kèm theo lời nói bẫng như không thế này "Tôi nhớ anh ta" là khi chúng ta biết rằng tình yêu này đã chết... Chết khi nó chỉ vừa nở hoa, hoặc chưa kịp nở nữa.

Sưu tầm

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/tinh-yeu-hon-nhan/cuoc-doi-chang-ai-cam-chung-ta-nho-ca-chi-ta-tu-ep-minh-quen-95693/