Choáng váng khi phát hiện chồng mắc bệnh phô dâm

'Phô dâm' là một trong những hình thức lệch lạc tình dục. Sở dĩ gọi đó là lệch lạc vì đối tượng không đòi hỏi phải có quan hệ tình dục thông thường mới đạt khoái cảm, họ cần một cung cách thỏa mãn khác lạ.

Những kẻ khoe khoang "của quý" của mình là nạn nhân của một chứng bệnh mà khoa học gọi là "tình dục loãng thể" hay “phô dâm”, một hiện tượng lệch lạc tình dục vẫn gặp ở mọi nơi trên thế giới, và cũng không lạ lẫm gì ở Việt Nam. Những người vợ lấy phải một anh chồng mắc chứng bệnh này, thường gặp phải những tình huống oái oăm.

Trường hợp của Ngân là một ví dụ dở khóc dở cười, chị chia sẻ: “Khi biết bí mật của chồng, tôi xuýt nữa thì ngất xỉu. Trong đời tôi đã từng một lần gặp loại đàn ông này, lúc đó tôi mất ăn mất ngủ, chửi rủa hắn, một gã đã “khoe của” ngay trước mắt tôi khi tôi đang cùng bạn bè đi dạo ở công viên. Tôi chửi gã đó là kẻ biến thái, bệnh hoạn, kinh tởm... nói chung, tôi bị sốc mất một thời gian dài. Vậy mà không ngờ, số trời lại xui tôi lấy đúng phải một người “biến thái” y như vậy.

Tôi với chồng tôi quen nhau từ hồi sinh viên, chơi thân thiết rồi ra trường, đi làm lại cùng công ty, giúp đỡ nhau rồi nên duyên. Phải nói chồng tôi trông hình thức không được đẹp trai cao to, nhưng lại có dáng vẻ thư sinh. Những điều giản dị trong anh đã cuốn hút tôi và tình yêu của chúng tôi bắt đầu từ tình bạn, điều đó khiến cho chúng tôi sau khi cưới rất hòa hợp về cách sống.

Tuy nhiên “chuyện ấy” thì có hơi chút khác lạ. Chồng tôi đôi khi thích khỏa thân trong phòng, nếu tôi ôm mặt kêu lên thì anh ấy rất thích thú. Thỉnh thoảng, anh ấy hay cầm, ngắm đồ lót của vợ rồi mới “yêu”. Khi tôi thắc mắc thì chồng tôi bảo, vì yêu vợ quá cho nên làm thế. Những đặc điểm đó dần rồi tôi cũng quen, coi như đấy là sở thích không có hại của chồng.

Rồi một lần, trong lúc rảnh rỗi ở công sở, khi đọc một thông tin trên mạng tôi bỗng nhớ lại cái lần bị “xem của quý” một cách bất đắc dĩ cách đây mấy năm, tôi liền tìm kiếm thông tin về căn bệnh ấy. Kết quả cho ra hàng vạn, tôi nhấn vào một vài đường link để đọc và thật choáng váng khi đọc một bài phóng sự trên báo mạng đăng cách đây cũng vài năm được chia sẻ trên một diễn đàn. Trong bài viết có chụp cả hình của một số người rình rập “khoe của” chốn công cộng, trong đó có hình dáng rất quen.

Tôi cố nhớ thì mới tá hỏa, vì có một ảnh giống chồng tôi ngày xưa. Kể cả dáng dấp, cái áo kẻ anh mặc từ hồi chơi thân với nhau, cái quần âu mầu xám bạc, mái tóc, nốt ruồi gần mang tai... vì ảnh được phóng viên chụp từ phía sau. Tôi bắt đầu tìm hiểu triệu trứng của những người mắc bệnh phô dâm, thì thấy có vài đặc điểm giống chồng mình. Từ lúc đó, tôi rơi vào trạng thái hoảng loạn, bần thần không thể làm được việc gì.

Hôm sau, tôi vờ kể cho chồng nghe chuyện ngày xưa bị một kẻ “khoe hàng” làm tôi phát khiếp, anh nói: “Chuyện bình thường thôi, họ mắc bệnh ấy chứ có phải họ muốn thế đâu”. Mấy hôm sau, tôi gửi anh bài phóng sự đã copy về máy, rồi hỏi người trong ảnh có phải là anh không? Anh thừa nhận đúng là anh, nhưng anh gào lên rằng phóng viên chụp ảnh bừa, lúc đó anh chỉ đứng ngắm mấy cô gái xinh đẹp chứ có làm gì đâu (ảnh chụp phía sau, bị bôi nhòe ngang hông, kiểu ảnh “che”). Anh còn nói sẽ kiện tờ báo nào đăng hình ảnh của anh một cách vụng trộm.

Tôi đang rất hoang mang, không biết nên tin chồng hay tin bài phóng sự kia. Kể từ hôm ấy, tôi không muốn anh động đến tôi, luôn có cảm giác ghê ghê. Anh cũng thanh minh hết lời rằng anh không mắc chứng bệnh quái đản ấy. Nhưng những hành vi thích “khoe hàng” trong phòng ngủ, cũng như nhìn ngắm đồ lót của anh khiến tôi bán tín bán nghi.

Nếu thật sự anh mắc bệnh phô dâm thì liệu bây giờ, anh còn làm cái chuyện “vác của quý” đi “dọa” người ta nữa không? Đời sống tình dục của vợ chồng tôi sẽ thế nào nếu như anh vẫn mang chứng bệnh kỳ quặc ấy”.

Tôi tìm đến đường dây tư vấn về sức khỏe tình dục và biết rằng căn bệnh lạc tình dục kiểu phô dâm là hành vi lệch lạc tĩnh, nghĩa là đối tượng không có ý tấn công, chiếm đoạt tình dục để thỏa mãn. Bệnh này phổ biến nhất khi bệnh nhân ở tuổi dậy thì. Ít phát hiện ở đàn ông đã có gia đình hoặc trên 50 tuổi. Căn bệnh này có thể tự mất đi khi trưởng thành hoặc được chữa trị bằng các biện pháp uống thuốc hoặc trị liệu tâm lý. Tôi cũng tạm yên lòng, nhưng nếu quả thực chồng tôi mắc bệnh đó làm thế nào để chồng tôi thừa nhận để phối hợp chữa trị đây.

Diệp Anh

Nguồn Gia Đình VN: http://www.giadinhvietnam.com/gia-dinh/nep-nha/choang-vang-khi-phat-hien-chong-mac-benh-pho-dam-d103917.html