Chạy sô dắt chân dài, gái bán dâm 10 khách/đêm ở Vĩnh Phúc

Để “thâm canh” tăng năng suất lao động, nhiều nhà nghỉ tại KCN Khai Quang “bắt tay” với nhau để chủ động trong việc đón tiếp khách làng chơi.

Chạy sô “dắt gái”

Nhập vai khách làng chơi, chúng tôi – PV thả hồn mình theo tiếng nhạc du dương tại những quán cafe đèn mờ. Và khi ánh sáng vụt tắt nơi phía cuối chân trời, hành trình bám theo những cô gái “bán phấn, buôn hương” trở nên rõ nét và chân thực hơn trong bức tranh toàn cảnh của "thế giới ngầm” gái bán dâm ở Vĩnh Phúc.

Gái mại dâm ở KCN Khai Quang mỗi tối phục vụ từ 5 -7 khách.

Khác với những địa phương khác, “gái bán hoa” thường được các nhà nghỉ nuôi và sử dụng để môi giới “mại dâm” nhưng ở đây thì khác. Để tránh sự “soi mói” của các cơ quan chức năng, những cô gái “bán hoa” được các nhà nghỉ tung ra ngoài, thuê trọ tại các nhà dân gần KCN Khai Quang. Những cô gái này thuê nhà trọ và ở với nhau từ 3 – 5 người thuê chung một phòng và sống cạnh những người làm công nhân tại KCN Khai Quang.

Bất kể ngày hay đêm, khi nào có khách tìm đến các nhà nghỉ với nhu cầu “mua dâm”, những cô gái “bán hoa” sẽ được chủ nhà nghỉ điều đến để phục vụ khách. Đến đón những cô gái này đi tiếp khách là một đội ngũ “cò gái”, khi “nhận lệnh” những cô gái “bán hoa” sẽ được “cò gái” đến tận phòng trọ và dẫn đi.

Để “thâm canh tăng vụ", nhiều nhà nghỉ tại KCN Khai Quang “bắt tay” với nhau để chủ động trong việc đón tiếp khách làng chơi. Nghĩa là, nhiều nhà nghỉ “liên kết” với nhau để “làm ăn”, những cô gái “bán hoa” không chỉ phục duy nhất một nhà nghỉ mà 3 -4 nhà nghỉ khác nhau.

Bám theo một tay chuyên “dắt gái” tên H ( tức H. bớp) nhiều ngày liên tiếp, chúng tôi – PV báo Người Đưa Tin nhanh chóng gây được thiện cảm với gã và được gã kể cho những mánh khóe trong nghề. Chỉ vào con xe cà tàng đậu dưới vỉa hè, H. bảo, chiếc xe này đã trở bao nhiêu cô gái “bán hoa” tới các nhà nghỉ hắn cũng không nhớ rõ. Những nhà nghỉ chứa gái “bán dâm” bao gồm nhà nghỉ L.N trên đường Mê Linh, phường Khai Quang; nhà nghỉ H.L, phường Liên Bảo; nhà nghỉ T.H, phường Khai Quang; nhà nghỉ N.L, phường Khai Quang…

Trong ánh đèn mờ ảo tại một quán cafee trên đường Nguyễn Tất Thành, khuân mặt đen đúa và ánh mắt dữ dằn của H. hiện lên nhiều góc cạnh. Những hình săm kín cánh tay, cùng với giọng nói đặc kiểu “anh chị” phần nào cũng thể hiện được "đẳng cấp" của gã.

Cò "dắt gái" đến nhà nghỉ khi "nhận lệnh".

Kéo một bi thuốc lào thật dài, nhấp chén chè đặc sệt H. kể: “Các chú muốn “chơi” em ngon thì gặp anh là may mắn cho các chú rồi. Ở đất Vĩnh Yên này, em nào mới, em nào cũ anh đều biết hết, ngon hay không thì phải thử mới biết được. Nếu các chú thích, anh dẫn 2 em ở Phú Thọ mới xuống cho các chú, sinh năm 94, “hàng ngon” khỏi phải chê”. Nói rồi, H. rút điện thoại trong túi quần ra và bấm số gọi: “Hằng à, dậy trang điểm nhanh anh qua đón, gọi cả Phương dậy luôn có khách”.

“Nhiệm vụ của anh là đi “dắt gái” tới các nhà nghỉ khi có yêu cầu, các nhà nghỉ cũng “liên kết” với nhau nên hôm nào đông khách bọn anh phải chạy hết công suất. Có hôm, vừa đưa khách đến nhà nghỉ này thì nhà nghỉ khác gọi cần nhân viên, bọn anh phải dặn “gái” làm sao cho khách hàng “vui vẻ” càng nhanh càng tốt. Khi tiếp xong khách là phải xuống dưới nhà ngày để đưa sang nhà nghỉ khác…” –H. cho biết thêm.

"Chân dài có hạng" một đêm tiếp hơn 10 khách

Theo sự sắp xếp của H. tôi cùng cậu bạn đồng nghiệp ngồi đợi gã ở quán nước như đã hẹn. Sau cú điện thoại “điều gái”, H. phóng xe vào con hẻm nhỏ và dẫn đến 2 cô gái rất trẻ. Vừa đến nơi, gã chỉ vào 2 cô gái và quay sang hỏi: “Các chú thấy 2 em này thế nào? Nếu ok thì để 2 em phục vụ các chú”.

Tỏ ra khá chịu chơi, chúng tôi gật đầu đồng ý. Trước khi đi, cậu bạn đồng nghiệp đi cùng thắc mắc: “Giá cả thế nào anh H. nhỉ, bọn em tự đưa 2 em đi vui vẻ chỗ khác được không anh?

Nghe xong, H. gạt tay và bảo: “Không được, 2 chú phải đến nhà nghỉ H.L, cứ đến đó anh đưa 2 em này đến sau. Giá tàu nhanh là 300k, qua đêm vẫn là 700k như các chú đã biết. 2 em này không ra ngoài được, tiếp xong các chú còn phải đi tiếp khách nữa. Đó là luật, anh làm trái bị “xử lý” ngay”.

Khi chúng tôi vừa bước vào cửa nhà nghỉ H.L thì H. tay “cò gái” cũng đưa 2 cô gái ban nãy đến nơi. Bà chủ nhà nghỉ nhanh nhảu hướng dẫn chúng tôi lên phòng mà không cần ngã giá. Trong ánh đèn mờ ảo, cạnh chiếc giường nhỏ hẹp mùi ẩm mốc, một cô gái gõ cửa bước vào…

Nhà nghỉ H.L phục vụ cả ngày lẫn đêm.

Ánh đèn nê ông bật sáng, Phương cô gái được H. dẫn đến bẽn lẽn ngồi đối diện tôi trong sự im lặng đến lạ kỳ trước câu chuyện “người mua, kẻ bán”. Lúc này tôi mới có thể nhìn thấy rõ khuân mặt non trẻ của cô gái làm cái nghề “bán phấn, buôn hương”. Thấy tôi ngồi ghế, phì phèo đuối thuốc lá cháy độ phân nửa, Phương hỏi: “Anh đến đây vui vẻ hay đến đây hút thuốc? Tôi cười và bảo : “Anh không khỏe, em có thể chỉ cần ngồi ở đó, hết giờ em cứ xuống anh vẫn sẽ chả em đủ tiền”.

Nhếch mép cười, Phương nằm ềnh ra giường với túi da, lấy bao thuốc lá châm một điếu phì phèo hút, đôi mắt hướng lên trần nhà nhìn xa xăm lắm. Vừa hút thuốc, Phương vừa nói: “Nếu anh thấy em xấu quá thì cứ nói để em bảo người khác phục vụ anh. Vào chốn này, chẳng thằng đàn ông nào không tìm đến cái “ấy”. Sau một hồi phân trần, em chiều theo sự sắp xếp của tôi, đơn giản em chỉ cần có “tiền” là được.

Trong căn phòng nhỏ hẹp, “người mua” và “kẻ bán” nói chuyện với nhau thật nhiều, Phương bảo : “Em không thấy ai như anh, chắc chỉ có mình anh mới coi chúng em là con người, còn xã hội vẫn nhìn nhận bọn em là “gái”. Mà đã là gái thì có danh dự gì cơ chứ, nhưng em đến với cái nghề này cũng vì hoàn cảnh xô đẩy, nếu không vì miếng cơm manh áo lo cho gia đình thì em đã không phải xa chân vào chốn này.”

Tôi băn khoăn không biết có nên tin lời em không, nhưng em vẫn thao thao: “Em không phải tên là Phương như anh H. vẫn gọi, đó chỉ là tên giả thôi. Em làm ở khu vực này được hơn 1 năm rồi, chỗ em ở còn 5 bạn gái nữa. Ở phòng trọ, bọn em phải tự lo hết cả, từ tiền sinh hoạt đến cả tiền “bảo kê” nếu như muốn sống yên ổn. Đi khách 300ngàn đồng, thì nhà nghỉ 50 ngàn, “cò” 50 ngàn, rồi tiền “bảo kê” chưa tính tiền son phấn thì thu nhập chẳng được là bao. Muốn có tiền, bọn em phải “chạy sô”, có đêm em tiếp hơn 10 khách trở nên, từ chập tối đến khuya, khi người mỏi giã rời mới lê thân về phòng. Về phòng đang thiu thiu ngủ, “cò” là lại phải dậy đi khách”.

Theo tìm hiểu, song song với hoạt động “mại dâm” là đội ngũ “bảo kê” tại các nhà nghỉ. Mỗi địa bàn đều có đội ngũ “bảo kê” riêng, để tránh tình trạng tranh giành khách tại các nhà nghỉ và gái “bán dâm”, địa bàn nào thì “ông trùm” địa bàn đó quản lý. Nhiệm vụ của “bảo kê” là bảo vệ nhà nghỉ, đánh dằn mặt khách khi “gái bán hoa” bị khách quỵt tiền, "xử đẹp" gái mại dâm sai luật…

Đêm đã về khuya, chúng tôi rời nhà nghỉ H.L với tâm trạng nặng nề, nhiều suy tư về thân phận người phụ nữ. Cơn mưa phùn lã chã rơi trên bờ vai thấm qua áo cái lạnh khiến tôi rùng mình, nghĩ đến những cô gái nhỏ bé, vẫn miệt mài “lao động giường chiếu” trong sự hắt hỉu của xã hội và sự “bóc lột” của hoạt động “mại dâm” mà lòng thấy nhiều cay đắng. Giá như, Phương và những cô gái “bán hoa” mà không chọn cái nghề “ấy” có lẽ con mưa phùn hôm đó với họ dù lạnh nhưng vẫn ấm áp hơn nhiều…

Còn nữa…

Theo Người Đưa Tin

Nguồn Tri Thức & Cuộc Sống: http://kienthuc.net.vn/song-4-mau/chay-so-dat-chan-dai-gai-ban-dam-10-khachdem-o-vinh-phuc-570200.html