Cầu vồng sau mưa

Mưa trên phố tạnh từ bao giờ, nắng lên lộ ra chiếc cầu vồng rực rỡ - như một quy luật tự nhiên.

- Em vẫn ổn mà.

Cô cúp máy.

Đầu dây bên kia một chàng trai nét mặt lộ vẻ ưu tư lo lắng, ánh mắt hướng ra phía cửa nhìn cơn mưa đến bất chợt hiên nhà.

Người ta thường nói mình ổn để che giấu sự bất ổn trong lòng, và cô cũng vậy. Bất ổn ấy đến từ cái ngày Minh - Chồng sắp cưới của cô qua đời trong một vụ tai nạn.

Khi đậm sâu, người ta ngỡ nhau như là hơi thở, mất đi hơi thở người ta thấy mình như không còn sống nữa hoặc chí ít đang sống nhưng không còn nhịp thở thì khác chi kẻ vô hồn. Có thể điều đó gọi là đớn đau.

Hôm nay là ngày giỗ của Minh, ngày này hằng năm cô vẫn thường thu mình trên chiếc gác xép nhỏ lục lại kí ức về Minh. Ngày Minh mất cô không khóc hoặc không thể khóc vì có những người họ không thể rơi nước mắt là khi đã chạm tới tột cùng nỗi đau. Cô lặng lẽ uống, lặng lẽ say, lặng nhìn đoàn người vội vã trú mưa qua ô cửa và không hay biết có đôi mắt đang dõi theo mình.

Hồi lâu khi lặng lẽ nhìn cô, anh bước lại gần ôm lấy cô vào lòng, nhẹ nhàng và cẩn trọng như nâng niu những điều trân quý nhất.

Chuếnh choáng hơi men, cô như thấy Minh bên cạnh ôm lấy đôi vai bé nhỏ của mình và thân hình mệt nhọc của cô gục vào anh.

Chợt cô đẩy anh ra xa như một lẽ dĩ nhiên khi một vòng tay chưa được trái tim kiểm định.

- Anh... không phải là anh ấy.

Anh đã đứng đó rất lâu nhìn cô, anh nắm lấy bờ vai đang run rẩy của cô, giọng anh trầm ấm nhưng mãnh liệt:

- Nhìn em đau khổ suốt những năm qua, anh đã đau biết chừng nào. Anh không thể mang Minh về cho em nhưng hãy để anh thay Minh yêu thương em và làm em hạnh phúc. Sao em cứ phải cố gồng mình để mạnh mẽ, hãy cứ yếu mềm với chính con người mình. Em đã uống đến thế này chẳng phải vì muốn được khóc thôi sao, vậy hãy khóc đi, tựa vào vai anh mà khóc.

Cô khóc thật. Giọt nước mắt cứ tự nhiên mà rơi cùng bao chất chứa muộn phiền khổ đau nay vỡ tung như dòng thác.

Anh vòng tay quanh cái thân hình bé nhỏ đang nức nở như một đứa trẻ nhẹ nhàng vỗ về. Một luồng sinh khí mới chạy dọc cơ thể như vựa đất khô cằn được tắm mình trong cơn mưa xuân mát lành.

Mưa trên phố tạnh từ bao giờ, nắng lên lộ ra chiếc cầu vồng rực rỡ - như một quy luật tự nhiên.

Tác giả: Đỗ Thị Như Ngọc

Gửi tác phẩm (không quá 500 chữ) dự thi Truyện ngắn Smartphone để có cơ hội nhận được 5 triệu đồng và nhiều giải thưởng giá trị.

Gửi về địa chỉ: Duthi@tiin.vn kèm tiêu đề, họ tên, SĐT, Facebook liên lạc.

Theo Baodatviet.vn

Nguồn Tiin: http://tiin.vn/chuyen-muc/cuoc-thi-truyen-ngan/cau-vong-sau-mua.html