'Bị chê xấu, người vợ nói một câu, chồng bàng hoàng xấu hổ bừng tỉnh ngộ'

Ngay từ thời xa xưa, vẻ đẹp của người con gái không chỉ đánh giá qua vẻ bề ngoài mà còn ở nhân cách, tâm hồn.

Vẻ đẹp bên ngoài của người phụ nữ có thể nói là rất quan trọng, thậm chí là điều gây ấn tượng mạnh mẽ với những người khác phái. Tuy nhiên người phụ nữ được trân trọng thực sự, không đơn thuần ở vẻ bề ngoài mà ở trí tuệ, nhân cách, đó mới là điều cốt yếu nhất.

Hãy cùng đọc câu chuyện sau:

Vào thời Tam Quốc năm 220-280 sau Công Nguyên có một trang nam tử tên là Hứa Doãn vốn là quan viên phụ trách bảo vệ dinh thự vương triều Tào Ngụy. Phu nhân của Hứa Doãn thuộc dòng họ Nguyễn, là một người phụ nữ rất thông minh và có tài. Tuy vậy, dung nhan của cô không được đẹp cho lắm. Vì không thích dung nhan của phu nhân nên Hứa Doãn xa lánh cô sau buổi lễ thành thân và không chịu động phòng hoa chúc. Gia đình của ông rất lấy làm lo lắng.

Lúc ấy, một người bạn của Hứa Doãn tên là Phạm Hoàn tình cờ lại ghé chơi. Phu nhân của Hứa Doãn sau khi quan sát bèn nói: “Mọi người đừng lo lắng. Phạm Hoàn sẽ thuyết phục được Hứa Doãn về chuyện này. Doãn rất nghe lời Hoàn”.

Phạm Hoàn được nghe kể lại đầu đuôi sự tình, liền đến gặp Hứa Doãn, nói: “Gia tộc họ Nguyễn là có ý tốt khi gả con gái của mình cho ông. Ông nên dùng con tim của mình để thấu hiểu con người cô ấy, chắc chắn ông sẽ hiểu ra người phụ nữ đó thật sự là ai”. Hứa Doãn nghe theo lời khuyên của Phạm Hoàn và bước vào phòng dành cho tân lang tân nương. Nhưng ngay khi nhìn thấy cô dâu, ông lại lập tức quay mặt và muốn bỏ đi.

Phu nhân biết rõ là một khi đã rời khỏi thì ông sẽ không trở lại, vì vậy cô đã níu áo để ngăn ông lại. Để làm khó cô, Hứa Doãn vặn hỏi: “Người phụ nữ phải có tứ đức. Vậy phu nhân được bao nhiêu?”

Thời xưa, yêu cầu tứ đức đối với phụ nữ là: công, dung, ngôn, hạnh. Dung không chỉ nói về vẻ đẹp bề ngoài mà còn là vẻ đẹp của nội tâm, tuy biết là vậy, nhưng Hứa Du vẫn cố tình hỏi phu nhân. Thế nhưng, bằng sự khôn ngoan của mình phu nhân đối đáp: “Những gì thiếp còn thiếu sót đó là một nửa chữ dung. Vậy chàng cho thiếp hỏi, một nhân sĩ cần phải có 100 phẩm hạnh. Vậy tướng công đã được bao nhiêu?”

Hứa Doãn vỗ ngực trả lời một cách đầy tự hào: “Ta có hết thảy.” Phu nhân liền hỏi: “Phẩm hạnh về đạo đức là điều quan trong nhất trong những điều ấy. Tướng công của ta, ngài trọng sắc khinh tài như vậy thì sao có thể khẳng định mình đã có hết thảy tất cả 100 phẩm hạnh kia chứ?”

Quá bất ngờ trước màn đối đáp vô cùng thông minh và đầy hiểu biết của người vợ, Hứa Doãn bất giác vô cùng xấu hổ khi nghe những lời này. Ông tỉnh ngộ, liền chỉnh ngay thái độ và bày tỏ sự tôn trọng sâu sắc đến phu nhân của mình. Kể từ đó, tình cảm giữa ông và vợ từ đó thêm mặn nồng gấp hàng chục lần so với người bình thường.

Một người phụ nữ đẹp, là đẹp ở nhân cách, ở tâm hồn, ở cách đối nhân xử thế với người với đời.

Người phụ nữ đẹp thể hiện ở trí tuệ, ở phẩm giá, ở cốt cách thanh cao chứ không ở gương mặt trái xoan, hay cái lưng eo thon thắt đáy.

Người phụ nữ đẹp, là đẹp ở tâm hồn tế vi, nhạy cảm, biết yêu người, yêu người, biết sống vì đam mê, sở thích... Biết hết mình vì tình yêu, hoài bão, dám yêu, dám hận... chứ không phải một cô nàng "nước lọc" lúc nào cũng chỉ chăm chăm mưu tính cho bản thân cái nào tốt, cái nào đẹp mới vơ vào mình, chẳng bao giờ dám đương đầu, cũng chẳng bao giờ được sống hết mình vi một điều gì đó.

Cuộc sống vốn đã rất công bằng, không gì là trường tồn vĩnh cửu nhưng vẫn có một thứ mà bạn sẽ không bao giờ mất đi, cũng chẳng thể nhầm lẫn với bất kì ai đó chính là vẻ đẹp tâm hồn.

Tấm lòng và sự chân thành của một người con gái sẽ toát lên vẻ đẹp thật sự và đó là vẻ đẹp bền lâu nhất bởi nó xuất phát từ nội tâm phái nữ, hiền lành, đôn hậu, thật thà và biết quan tâm đến người khác mà không phải là một vẻ đẹp phủ một lớp ngoài lộng lẫy nhưng tư tưởng hẹp hòi, vô hồn và trái tim trống rỗng.

Mỗi người sống trên đời cần được định những giá trị cho riêng mình, vẻ đẹp cũng vậy, có những vẻ đẹp chỉ để ngắm mà thôi. Có những vẻ đẹp khiến người ta trầm trồ ngưỡng mộ, đó là vẻ đẹp toát ra từ tâm hồn của con người. Chỉ khi kết hợp vẻ đẹp ngoại hình với vẻ đẹp tâm hồn thì khi đó cái đẹp mới trở nên hoàn thiện.

Hãy quan niệm rằng “vẻ đẹp hình thức” không tôn vinh thêm cho “vẻ đẹp tâm hồn” nhưng “vẻ đẹp tâm hồn” sẽ tôn vinh thêm cho “vẻ đẹp hình thức”. Vì vậy, nếu bạn là một cô gái, đừng vội buồn hay chán nản khi nhìn thấy ai đó xinh đẹp. Hãy tự tin lên, tâm hồn mỗi người đều tiềm ẩn một vẻ đẹp riêng, chỉ có điều bạn có nhận ra cái đẹp ở mình để phát huy nó hay không mà thôi.

“Vẻ đẹp” là một loại từ ngữ dành cho phái đẹp, nhưng thực chất “vẻ đẹp” không bao hàm ý nghĩa đầy đủ của nó, chỉ là một khái niệm rất mơ hồ mà thôi.

Nhan sắc có thể mai một theo thời gian. Chỉ có trí tuệ và sự uyên thâm mới có thể trường tồn mãi. Câu chuyện trên đã đem lại cho chúng ta hiểu được rằng ngoại hình của một con người không nói lên giá trị thật sự của họ. Hãy cảm nhận mọi thứ bằng trái tim, thay vì bằng đôi mắt.

Phong Linh (TH)/Khoevadep

Nguồn Phụ Nữ Today: http://phunutoday.vn/bi-che-xau-nguoi-vo-noi-mot-cau-chong-bang-hoang-xau-ho-bung-tinh-ngo-d128015.html