Ngày dẫn cô ấy về ra mắt cũng là ngày đau đớn nhất đời tôi

Bố mẹ tôi một mực từ chối, cho rằng học vấn chúng tôi không cân xứng. Khi tôi nói cô ấy có ý nghĩa với tôi như thế nào, mẹ tôi cương quyết “Con nợ cô ấy bao nhiêu, tính đi mẹ sẽ trả”.

Tôi và cô ấy quen nhau khi tôi học năm thứ nhất đại học. Còn cô ấy là một công nhân xí nghiệp may gần trường tôi. Sở dĩ tôi biết cô ấy khi cả hai cùng sống trong một khu trọ. Mới lần đầu nhìn thấy cô ấy, tôi đã có sự cảm mến đặc biệt. Khi làm quen, dù biết cô ấy hơn tuổi, tôi vẫn quyết định tiếp tục mối quan hệ của mình.

Thời gian trôi nhanh, tình cảm giữa tôi và cô ấy dần tiến xa hơn tình bạn và tình hàng xóm. Tôi biết cô ấy thích mình, nhưng tôi vẫn có một chút do dự bởi em sợ tình cảm giữa hai đứa sẽ gặp nhiều cách trở. Cô ấy nhiều hơn tôi 3 tuổi, nghe nói bố mẹ ở quê đã giục cưới xin, còn tôi mới chỉ là cậu sinh viên, làm sao tôi vừa học vừa lấy vợ được.

Thời gian trôi nhanh, em đã quá quen với hình bóng của cô ấy (Ảnh minh họa).

Nhưng vì ở gần nhau, nên tình yêu đến lúc nào không hay. Cô ấy thật sự yêu thương và chăm sóc tôi vô cùng chu đáo. Mỗi ngày tôi đi học về, cơm nước cô ấy đã nấu sẵn và mang sang cho tôi ăn. Tôi vẫn nhớ, vẫn giữ chiếc hộp cơm ngày nào đã nuôi nấng tôi ăn học, nên người.

Cũng do hoàn cảnh gia đình tôi có chút khó khăn, nên từ khi yêu nhau thân mật cô ấy đã trích lương ít ỏi của mình đóng tiền phòng trọ, thậm chí đỡ đần cả học phí cho tôi. Những điều cô ấy làm tôi hơi ái ngại, nhưng vẫn vô cùng cảm kích. Thời gian trôi nhanh, tôi đã quá quen với hình bóng của cô ấy.

Tuy không nói ra, nhưng trong thân tâm, tôi biết cô ấy đang mong chờ tôi tốt nghiệp từng ngày để sớm định ngày hôn lễ. Tôi cũng đã rất cố gắng làm mọi việc để cô ấy vui. Thậm chí, năm thứ 4, để tiết kiệm hơn 2 đứa đã thuê một phòng trọ khác tuy chật chội hơn một chút nhưng rẻ hơn để sống cùng nhau.

Tôi chưa bao giờ có ý định phản bội cô ấy, bởi hình bóng cô ấy đã khắc sâu vào trái tim tôi. Mỗi việc cô ấy làm, cô ấy nói đều khiến trái tim tôi vô cùng cảm động. Tôi biết, nếu phải xa người con gái này, tôi thà chết đi còn hơn mọi người ạ!

Ngày tôi đi làm, tháng lương đầu tiên tôi đã mua một đôi nhẫn để cầu hôn cô ấy. Cô ấy vô cùng xúc động và đã khóc. Tôi cũng dặn cô ấy, hãy đợi tôi cuối năm khi ổn định tôi sẽ về thưa chuyện với bố mẹ hai bên.

Thời gian trôi nhanh, tới ngày hai đứa tôi về ra mắt gia đình hai bên. Bố mẹ cô ấy rất mực hiền lành, thương con, họ cứ nói với tôi rằng sợ hai bác bên nhà không đồng ý. Tôi thì quả quyết “Bố mẹ cháu thương con lắm ạ! Họ sẽ đồng ý thôi”. Tôi cũng nói cho hai bác yên tâm, nhưng cũng chưa rõ bố mẹ tôi định thế nào.

Tôi ở nhà cô ấy 2 ngày, rồi mới về gia đình mình. Dù cách nhau 50km nhưng tôi thấy xa xôi vô cùng. Chỉ mong sao sớm gặp bố mẹ để thưa chuyện. Nhưng rồi mọi việc khiến tôi như muốn phát điên lên. Bố mẹ tôi một mực từ chối, cho rằng học vấn chúng tôi không cân xứng. Khi tôi nói cô ấy có ý nghĩa với tôi như thế nào, mẹ tôi cương quyết “Con nợ cô ấy bao nhiêu, tính đi mẹ sẽ trả”.

Trước sự phản đối của gia đình tôi, cô ấy đã khóc mà bỏ về sau đó chỉ 30 phút. Rồi từ hôm đó, cô ấy tắt điện thoại không nghe bất kỳ cuộc gọi nào của tôi. Chỉ khi lên Hà Nội, tôi mới gặp cô ấy, nhìn cô ấy đã gầy hơn rất nhiều. Tôi khóc, cô ấy cũng khóc. Tôi chẳng biết nói sao để cô ấy vui cả. Tôi biết, hẳn cô ấy đang cảm thấy mình tổn thương cô cùng.

Tuy nhiên, vì vẫn yêu thương nhau, cô ấy và tôi vẫn nung nấu quyết tâm cùng nhau vượt qua. Sau đó, nhiều lần tôi gọi điện về thuyết phục bố mẹ tôi những ông bà vẫn không chịu thay đổi quyết định.

Cuộc sống của tôi trở nên lạnh lẽo từ ngày thiếu vắng người con gái đó (Ảnh minh họa).

Một buổi chiều, khi tôi đi làm về thấy một lá thư, cùng với hành lý cô ấy đã dọn đi hết từ lúc nào. Trong thân tâm, tôi vẫn chưa hiểu vì sao cô ấy lại bỏ đi mà nói với tôi những lời yêu thương ngắn gọn như thế. Tôi cảm thấy cô ấy vô cùng đau đớn, tuyệt vọng vì chuyện của hai đứa.

Tôi chạy vội tới công ty gặp cô bạn làm cùng của cô ấy mới hay rằng, bố mẹ tôi đã tìm ra tận nơi và gặp quản lý của cô ấy nói này nọ. Cô ấy xấu hổ với mọi người nên xin nghỉ việc một tuần. Giờ tôi vô cùng giận, sốc với những gì bố mẹ tôi làm. Tôi cũng gọi điện nói rằng, bố mẹ đã can thiệp quá sâu vào cuộc sống riêng tư của tôi, và bố mẹ tôi đã quá khắt khe khi làm vậy?

Cuộc sống của tôi trở nên lạnh lẽo từ ngày thiếu vắng người con gái đó. Tôi cảm thấy mình không còn niềm tin, nghị lực vào cuộc sống nữa. Giờ tôi phải làm sao đây mọi người ơi? Tôi thấy cuộc sống của tôi bế tắc vô cùng.

Qua đây, tôi chỉ muốn nhắn nhủ với Q rằng “Anh chẳng phải là công tử, cũng chẳng là chàng trai thần tượng nào trong phim. Anh vẫn là anh, người mà em gặp ngày đầu tiên. Dù có khó khăn, tình yêu của anh dành cho em vẫn không thay đổi. Anh thấy rằng, cuộc sống của anh sẽ chẳng thể thanh thản nếu không có em. Bữa cơm anh ăn không có em đều trở nên đắng ngắt, mỗi giấc ngủ của anh đều trở nên nặng nề nếu không có em... Nếu em đang ở gần anh, đọc được những dòng tâm sự này, hãy gọi cho anh nhé. Dù thế nào anh vẫn mãi yêu em. Chờ em”.

Xem thêm >>> Bị chị chồng ghét vì giống người yêu cũ anh rể

L.V.H (Ninh Bình)

Nguồn PNNews: http://phununews.vn/ngay-dan-co-ay-ve-ra-mat-cung-la-ngay-dau-don-nhat-doi-toi-211928.html