Khát gió

Thơ của Uông Ngọc Dậu.

Nào ta đi đón Gió mùa
Gió đông Gió tây Gió nam Gió bắc
Gió từ trên trời Gió từ mặt đất
Gió tự lòng người khát Gió bao năm

Nhớ Gió đầu mùa lay động tâm can
Thao thức cả đêm mong trời hết tối
Phanh ngực trần xua tan bức bối
Ngược Gió mà cứ ngỡ đang bay…

Cứ Gió về nhựa ứ thân cây
Những lá úa cành khô rồi tan tác
Gió mơn man chồi non nụ biếc
Dưới Gió lành mầm cỏ cũng tự do

Xuân Hạ Thu Đông tràn Gió bốn mùa
Nào tay trong tay cùng đi đón Gió
Này Gió đầu mùa má hồng môi đỏ
Này Gió mát lành nắng nỏ trời xanh…

Nguồn Đại Đoàn Kết: http://daidoanket.vn/quoc-te/khat-gio/86766